18

Hai thiết hữu

1Sau khi trò chuyện, 2,3Sau-lơ giữ Đa-vít ở lại, không để thanh niên này trở về nhà cha mình nữa. Giô-na-than kết nghĩa với Đa-vít và yêu thương Đa-vít hết lòng. 4Giô-na-than cởi áo mình mặc cho Đa-vít, và còn cho Đa-vít áo giáp, kiếm, cung, đai thắt lưng của mình.
5Mỗi khi Sau-lơ giao cho Đa-vít việc gì, công việc đều kết quả tốt đẹp. Vì thế, Sau-lơ phong Đa-vít làm tướng chỉ huy quân đội. Đa-vít được lòng mọi người, từ nhân dân cho đến quần thần trong triều Sau-lơ.
6Sau khi Đa-vít giết Gô-li-át và đoàn quân chiến thắng trở về, phụ nữ trong khắp các thành thị kéo ra múa hát chào mừng Sau-lơ. Họ vui vẻ hát hò với tiếng trống cơm, 7và hát đối đáp:
"Sau-lơ giết hàng ngàn...
Đa-vít giết hàng vạn"
8Nghe thế, Sau-lơ giận lắm. Vua nói: "Người ta tán tụng Đa-vít giết hàng vạn còn ta chỉ có hàng ngàn, nó chỉ còn thiếu ngôi nước mà thôi." 9Từ hôm ấy, Sau-lơ thường nhìn Đa-vít cách hằn học.
10Hôm sau, Thượng Đế sai ác thần quấy phá Sau-lơ, và vua nói lảm nhảm trong lúc mê sảng. Đa-vít đến gảy đàn như những lần trước. Sau-lơ cầm một cây giáo 11phóng, định ghim Đa-vít vào tường, nhưng Đa-vít tránh được hai lần như thế. 12Sau-lơ sợ Đa-vít vì Chúa ở với Đa-vít và đã bỏ mình. 13Sau đó, vua không cho Đa-vít hầu cận mình nữa nhưng giáng chức, và chỉ cho chỉ huy một ngàn quân sĩ. Và từ đấy, Đa-vít thường tới lui gần gũi với dân chúng 14Đa-vít thành công trong mọi công việc, vì Chúa ở với ông. 15Sau-lơ thấy Đa-vít thành công như thế lại càng thêm sợ, 16Trong khi đó Đa-vít càng được nhân dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa cảm mến vì ông gần gũi với họ.
17Một hôm, Sau-lơ nói với Đa-vít: "Ta sẽ gả cho cậu Mê-ráp con gái lớn của ta. Nhưng cậu phải can đảm giúp ta và chiến đấu cho Chúa." Nói thế vì Sau-lơ tự nhủ rằng: "Nên để cho quân Phi-li-tin giết hắn hơn là ta phải ra tay." 18Nhưng Đa-vít đáp: "Tôi đâu có xứng đáng làm phò mã? Gia đình tôi làm sao được vinh dự ấy!" 19Tuy nhiên, đến ngày cưới của Đa-vít, Sau-lơ đem Mê-ráp gả cho Át-ri-ên người Mê-hô-la.
20Mi-canh, thứ nữ của Sau-lơ lại đem lòng yêu Đa-vít. Khi nghe điều này Sau-lơ lấy làm thích thú, 21Vì tự nghĩ: "Gả con cho hắn để rồi dùng con ta hại hắn, như vậy hắn dễ bị người Phi-li-tin giết hơn." Vì thế, Sau-lơ đề nghị với Đa-vít lần thứ hai: "Bây giờ cậu có thể làm phò mã thật rồi." 22Sau-lơ cũng sai bầy tôi mình nói nhỏ với Đa-vít: "Ông được lòng vua lắm, và quần thần đều mến yêu ông. Như vậy ông nên làm phò mã đi." 23Nhưng Đa-vít trả lời: "Các ông tưởng dễ làm phò mã lắm sao? Tôi chỉ là một người nghèo nàn không danh giá." 24Mấy người này đem chuyện trình lại Sau-lơ 25Sau-lơ bảo nói lại với Đa-vít: "Vua không đòi sính lễ gì đâu. Vua chỉ muốn trả thù quân địch, vậy chỉ cần đem cho vua một trăm dương bì là đủ." Nói thế vì Sau-lơ nghĩ đây là dịp cho người Phi-li-tin hại Đa-vít. 26Nghe điều kiện này, Đa-vít vui vẻ chấp nhận. Trước khi hết thời hạn 27Đa-vít dẫn thuộc hạ đi đánh giết hai trăm người Phi-li-tin, đem dương bì của họ nộp cho vua để được làm phò mã. Vậy Sau-lơ gả Mi-canh cho Đa-vít.
28Khi ý thức rõ ràng Chúa ở cùng Đa-vít và thấy Mi-canh thực tình yêu quý chồng, 29Sau-lơ càng thêm sợ và căm thù Đa-vít không nguôi.
30Mỗi lần có chuyện chinh chiến với quân Phi-li-tin, Đa-vít lập được nhiều chiến công hơn mọi tướng khác của Sau-lơ nên tên tuổi ông càng nổi lên như cồn.