20

Kết ước

1Đa-vít vội rời Na-giốt thuộc Ra-ma, đến gặp Giô-na-than, hỏi bạn: "Tôi có làm gì nên tội? Sao cha anh muốn giết tôi?" 2Giô-na-than đáp: "Đâu có chuyện ấy. Cha tôi không giết anh đâu; vì mỗi khi làm việc gì, dù lớn hay nhỏ cha tôi cũng cho tôi hay, đâu có lý do gì cha tôi lại giấu tôi việc này. Không có đâu." 3Đa-vít đoan quyết: "Vì biết rõ anh có cảm tình với tôi, nên vua tự nghĩ: 'Đừng cho Giô-na-than hay việc này, kẻo nó buồn.' Nhưng sự thực là tôi chỉ cách cái chết có một bước. Tôi chỉ Chúa Hằng Hữu và sinh mạng anh mà thề như thế. 4Giô-na-than hỏi: "Bây giờ anh cần điều gì, tôi sẵn sàng giúp." 5Đa-vít nói: "Mai là ngày lễ trăng mới, đáng lẽ tôi phải đến dự tiệc với vua. Nhưng xin anh giúp cho, để tôi cứ trốn ngoài đồng cho đến ngày hôm sau.
6Nếu vua có hỏi, xin anh nói hộ: 'Đa-vít có xin phép vê quê ở Bê-liêm để làm lễ dâng hiến hàng năm của cả gia đình.' 7Nếu vua nói: 'Tốt,' tức là tôi không việc gì. Nhưng nếu vua nổi giận, đó là bằng cớ có ý định giết tôi. 8Vậy, xin anh hết lòng giúp cho, vì chúng ta đã kết nghĩa trước mặt Chúa. Nếu tôi có tội, thà chính anh giết tôi chứ đừng đem nộp tôi cho vua." 9Giô-na-than quả quyết: "Không có chuyện ấy đâu. Nếu biết cha tôi định giết anh, làm sao tôi không cho anh hay được?"
10Đa-vít hỏi: "Giả sử vua nổi giận thì ai sẽ cho tôi hay?" 11Giô-na-than bảo: "Chúng ta ra ngoài đồng đi!" Và hai người cùng di.
12Giô-na-than nói: "Có Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của Y-sơ-ra-ên chứng tri, vào giờ này ngày mai hoặc ngày mốt, tôi sẽ dọ ý cha tôi. Nếu mọi sự tốt lành, tôi sẽ báo cho anh hay. 13Nhưng trường hợp cha tôi có ý định giết anh, xin Chúa giết tôi nếu tôi không cho anh hay để trốn đi bình an vô sự; và xin Chúa phù hộ anh như Ngài đã phù hộ cha tôi. 14,15Về phần anh, xin anh tỏ lòng nhân ái của Chúa với tôi, không những với tôi khi tôi còn sống, nhưng cả với gia đình tôi khi tôi chết đi, và khi Chúa tiêu diệt mọi kẻ thù của anh."
16Vậy, Giô-na-than kết ước với Đa-vít và thề có Chúa chứng tri. 17Giô-na-than lại bắt Đa-vít thề nữa, lần này trên tình thương của ông đối với bạn, vì Giô-na-than thương Đa-vít như bản thân.
18Sau đó, Giô-na-than nói: "Trong buổi lễ trăng mới ngày mai, người ta sẽ để ý đến sự vắng mặt của anh vì ghế anh bỏ trống. 19Đến ngày mốt, anh nhớ tới chỗ anh đã ẩn trước kia, đợi bên đống đá. 20Tôi sẽ bắn ba phát tên vào cạnh nơi ấy, làm như bắn bia vậy, 21và sẽ bảo một thanh niên đi nhặt tên. Nếu tôi nói; Tên ở bên này,' có nghĩa anh vô sự có thể ra mặt được. 22Nhưng nếu tôi nói: 'Tên ở bên kia,' nghĩa là anh phải trốn đi, vì Chúa bảo anh đi. 23Còn về lời thề của chúng ta, có Chúa chứng giám muôn đời."
24,25Vậy Đa-vít đi trốn trong cánh đồng. Đến ngày trăng mới, vua ngồi vào bàn tiệc. Ghế vua đặt cạnh tường như thường lệ. Giô-na-than ngồi đối diện cha, Áp-ne ngồi cạnh vua, còn ghế Đa-vít bỏ trống. 26Nhưng hôm ấy Sau-lơ không đá động gì đến chuyện này, vì vua nghĩ: "Chắc có việc gì đã xảy ra cho Đa-vít, chắc nó không sạch." 27Qua ngày hôm sau, khi thấy ghế Đa-vít vẫn trống, Sau-lơ hỏi Giô-na-than: "Tại sao hôm nay cũng như hôm qua, con của Gie-sê không đến ăn?" 28Giô-na-than thưa: "Đa-vít có xin phép đi Bê-liêm. 29Anh ấy nói: 'Gia đình tôi có tổ chức lễ dâng hiến và anh tôi bảo tôi phải về. Vậy xin anh vui lòng cho phép tôi đi.' Vì thế Đa-vít không đến dự tiệc với vua được." 30Sau-lơ giận dữ, mắng Giô-na-than: "Mày là đứa con gian tà, phản nghịch! Ta biết việc mày chọn con Gie-sê làm bạn sẽ gây xấu hổ cho mày, nhục nhã cho mẹ mày. 31Ngày nào nó còn sống, mày phải mất ngôi. Bây giờ phải lo đi bắt nó đem về đây cho ta. Nó phải chết." 32Giô-na-than hỏi: "Tại sao Đa-vít phải chết? Anh ấy đã làm gì?" 33Sau-lơ lấy giáo phóng Giô-na-than. Lúc ấy Giô-a-than mới ý thức cha mình định giết Đa-vít thật. 34Giô-na-than nổi giận rời bàn tiệc. Hôm ấy ông không ăn gì cả, phần vì thương Đa-vít, phần vì bị cha gây tủi hổ.
35Sáng hôm sau, Giô-na-than ra chỗ hẹn với Đa-vít ở ngoài cánh đồng cùng với một thiếu niên. 36Giô-na-than bảo thiếu niên: "Chạy đi nhặt những mũi tên ta bắn ra!" Thiếu niên chạy đi. Giô-na-than bắn một mũi tên quá chỗ thiếu niên đang chạy. 37Khi thiếu niên đến khoảng đất tên rơi xuống, Giô-na than nói lớn: "Tên ở bên kia em đấy." 38Ông nói thêm: "Nhanh lên đừng trì hoãn." Thiếu niên nhặt mũi tên đem lại cho Giô-na-than, 39không hiểu mật hiệu của Giô-na-than vì chỉ có Đa-vít hiểu mà thôi. 40Giô-na-than trao cung tên cho thiếu niên và bảo: "Đem vào thành cho tôi!." 41Thiếu niên vừa đi khỏi, Đa-vít từ sau đống đá đi ra, sấp mình dưới đất, lạy ba lạy. Họ hôn nhau, khóc lóc. Đợi cho đến lúc Đa-vít thôi khóc, 42Giô-na-than nói: "Chúc anh đi bình an. Vì chúng ta đã nhân danh Chúa thề nguyện, xin Ngài chứng giám cho đôi bên, giữa anh và tôi, giữa con cháu anh và con cháu tôi muôn đời." Đa-vít đứng dậy ra đi còn Giô-na-than trở vào thành.