15

Áp-sa-lôm mưu phản

1,2Sau đó, Áp-sa-lôm sắm một cỗ xe ngựa; có năm mươi người chạy trước xe. Áp-sa-lôm cũng thường dậy sớm, đi ra đứng bên cổng thành, đợi có ai đi kiện, xin vua xét xử, thì gọi đến hỏi: "Ông từ đâu đến?" Khi người kia đáp: "Từ thành nọ, đại tộc kia...," 3Áp-sa-lôm liền nói: "Trong vụ này, tôi xét thấy ông hoàn toàn phải. Nhưng tiếc thay, người của vua đâu có nghe ông." 4Áp-sa-lôm tiếp: "Nếu tôi làm thẩm phán, ai có vụ kiện thưa gì đến với tôi, tôi sẽ công minh xét xử cho người ấy." 5Và, hễ có người nào cung kính vái chào Áp-sa-lôm, ông liền dang tay ôm lấy người ấy mà hôn. 6Hành động như thế, Áp-sa-lôm lấy lòng được nhiều người Y-sơ-ra-ên.
7Bốn năm sau, một hôm Áp-sa-lôm thưa với vua: "Xin cho con đi Hếp-rôn dâng lễ vật thề nguyện cho Chúa. 8Vì lúc còn ở Ghê-sua, con có khấn nguyện: 'Nếu Chúa đem con về Giê-ru-sa-lem, con sẽ dâng lễ vật cho Ngài.' " 9Vua nói: "Chúc con đi bình an." Vậy, Áp-sa-lôm đi Hếp-rôn 10Tại đây, ông bí mật sai người đi khắp các đại tộc Y-sơ-ra-ên xúi giục dân nổi loạn và căn dặn: "Khi nghe tiếng kèn thổi, anh em sẽ la lên: 'Áp-sa-lôm làm vua ở Hếp-rôn.' " 11Khi rời Giê-ru-sa-lem, Áp-sa-lôm có mời hai trăm quan khách cùng đi với mình nhưng họ không biết gì về mưu phản của ông.
12Lúc dâng lễ, Áp-sa-lôm cho mời cả A-hi-tô-phe người Ghi-lô, một cố vấn của Đa-vít về với mình. Vậy cuộc nổi loạn lan rộng, số người theo ngày càng đông.
13Có người đến báo cho Đa-vít: "Lòng dân nghiêng qua ủng hộ Áp-sa-lôm." 14Đa-vít bảo quần thần đang ở với mình tại Giê-ru-sa-lem: "Chúng ta phải chạy trốn ngay, nếu đợi Áp-sa-lôm đến, cả chúng ta và dân trong thành đều bị tàn sát." 15Quần thần thưa: "Bất kỳ điều gì bệ hạ quyết định, chúng tôi xin thi hành." 16Vậy vua và toàn thể hoàng gia vội vàng ra đi, chỉ có mười cung phi ở lại để giữ cung. 17,18Vua đi trước, mọi người theo sau. Ra đến cuối thành, vua dừng lại cho mọi người đi trước, kể cả toán vệ binh người Kê-rết và Phê-lết cùng sáu trăm người Ghi-tít đã từ đất Gát đến theo vua. 19Vua bảo Y-tai người Ghi-tít: "Ông theo chúng tôi làm gì? Tôi nghĩ ông nên quay lại với vua mới, vì ông là người ngoại quốc bỏ quê hương 20vừa đến với chúng tôi hôm qua, hôm nay tôi không muốn ông theo chúng tôi lang thang chưa biết về đâu. Ông nên dẫn anh em người Ghi-tít quay về đi thôi. Cầu cho ông nên giữ lòng nhân ái và trung thực." 21Nhưng Y-tai đáp: "Tôi thề trước Thượng Đế và trên mạng sống bệ hạ, bệ hạ đi đâu tôi theo đấy, dù chết hay sống cũng không màng." 22Vua nói: "Đã thế thì đi!" Vậy Y-tai cùng toán quân mình với con cái đều đi lên trước. 23Thấy vua và mọi người đi qua, ai cũng phải mủi lòng rơi lệ. Đoàn người băng suối Kít-rôn tiến về phía sa mạc. 24Có A-bia-tha, Xa-đốc và người Lê-vi đem Rương giao ước của Thượng Đế đi nữa. Họ đặt Rương xuống, chờ cho đoàn người đi qua trước. 25Nhưng vua nói với Xa-đốc: "Xin ông đem Rương của Thượng Đế trở vào thành. Nếu tôi được Chúa đoái hoài, Ngài sẽ cho tôi về để thấy Rương và Đền thờ Ngài ngự. 26Nhưng nếu Chúa không ưa thích tôi nữa, xin Ngài làm cho tôi điều Ngài muốn. 27Vua thì thầm với thầy tế lễ Xa-đốc: "Chắc ông hiểu ý tôi: Ông và A-bia-tha trở về thành với hai con, A-hi-mát con ông và Giô-na-than con A-bia-tha. 28Tôi sẽ chờ tin ông bên sông nơi nước cạn. 29Vậy Xa-đốc và A-bia-tha đem Rương của Thượng Đế về Giê-ra-sa-lem rồi ở lại đấy.
30Đa-vít lên núi Ô-liu, đi chân không, trùm đầu lại, vừa đi vừa khóc. Những người khác cũng khóc lóc, trùm đầu. 31Khi nghe tin A-hi-tô-phe theo Áp-sa-lôm, Đa-vít cầu: "Lạy Chúa xin làm cho lời bàn của A-hi-tô-phe ra ngớ ngẩn."
32Lên đến đỉnh núi, nơi người ta thờ phụng Thượng Đế, Đa-vít thấy Hu-sai người Ạt-kít đầu phủ bụi đất, áo xé rách, đến tìm mình. 33Đa-vít rỉ tai Hu-sai: "Đi với tôi, ông chỉ thêm gánh nặng cho tôi; 34nhưng nếu ông trở về Giê-ru-sa-lem, nói với Áp-sa-lôm: Tôi xin giúp việc vua như đã giúp cha vua,' ông sẽ vì tôi phá hỏng mưu kế của A-hi-tô-phe. 35Bên ông còn có hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha. Nếu ông biết được tin gì trong cung vua, xin cho họ hay. 36Họ sẽ sai con là A-hi-mát (con Xa-đốc) và Giô-na-than (con A-bia-tha) đi báo tin cho tôi." 37Vậy Hu-sai, bạn của Đa-vít, về đến Giê-ru-sa-lem đúng ngay lúc Áp-sa-lôm vào thành.