6

1Vào năm Vua Ô-xia băng hà, tôi thấy Chúa ngồi trên ngai cao cả, tôn quý; thân áo Ngài đầy dẫy đền thờ. 2Phía trên ngai có các sê-ra-phim đứng hầu. Mỗi sê-ra-phim có sáu cánh, hai cánh che mặt, hai cánh che chân và hai cánh để bay. 3Các sê-ra-phim gọi nhau và hô lên:
  “Thánh thay, thánh thay, thánh thay là CHÚA Vạn Quân,
   Vinh quang Ngài đầy dẫy khắp đất.”
4Vì tiếng hô, các then cài nơi ngưỡng cửa rung chuyển, và đền đầy dẫy khói.
5Tôi nói: “Khốn nạn cho tôi! Tôi chết mất! Vì tôi là người có môi bẩn thỉu, sống giữa một dân có môi bẩn thỉu; vì mắt tôi đã thấy Vua, tức là CHÚA Vạn Quân.” 6Bấy giờ một trong các sê-ra-phim bay đến tôi, tay cầm than lửa đỏ đã dùng cặp gắp từ bàn thờ. 7Sê-ra-phim đó sờ vào miệng tôi và bảo: “Nầy, cái nầy đã đụng đến môi ngươi; lỗi ngươi đã được xóa, tội ngươi đã được tha.”
8Và tôi nghe tiếng Chúa phán: “Ta sẽ sai ai đi? Ai sẽ đi cho chúng ta?” Tôi thưa: “Dạ, có tôi đây, xin hãy sai tôi.”
9Ngài phán: “Hãy đi và nói với dân này rằng:
  ‘Nghe thì cứ nghe, nhưng không hiểu;
   Nhìn thì cứ nhìn nhưng không nhận biết.’
  10Hãy làm cho lòng dân này chai lì,
   Tai nặng,
   Mắt nhắm,
  E rằng mắt chúng nó thấy được,
   Tai chúng nó nghe được,
   Lòng chúng nó hiểu được
  Và quay trở lại rồi được chữa lành.”
11Tôi hỏi: “Lạy Chúa, cho đến khi nào?”
  Ngài đáp: “Cho đến khi các thành hoang vắng
   Không người cư ngụ,
  Nhà cửa không người ở,
   Đất ruộng hoàn toàn hoang tàn.
  12Cho đến khi CHÚA đã đuổi dân đi xa,
   Nhiều nơi trong xứ bị hoang phế.
  13Dù một phần mười dân cư còn lại tại đó,
   Họ cũng sẽ bị thiêu hủy.
  Như cây dẻ, cây sồi
   Khi bị đốn vẫn còn gốc
   Thì dòng giống thánh là gốc của nó.”