41

1Con có thể nào câu thủy quái
Và dùng dây kéo lưỡi nỏ không?
2Con có thể dùng dây bện bằng sậy mà xâu mũi,
Hoặc lấy chông mà chọc thủng hàm nó không?
3Nó có khẩn khoản nài xin con cứu giúp
Và cố gắng lặp đi lặp lại lời kêu cứu?
Hoặc lựa lời êm dịu để nói chuyện với con?
4Nó có bằng lòng lập giao ước với con?
Hoặc nép mình làm nô lệ cho con mãi?
5Con có dám chơi với nó như loài chim,
Hoặc cột nó lại cho trẻ con đùa giỡn?
6Bạn bè con có mặc cả với nhau mua bán nó,
Và chia da xẻ thịt nó cho các nhà buôn?
7Con có thể lấy sắt có ngạnh cắm đầy mình nó,
Hoặc lấy lao phóng cá mà đâm thủng đầu nó không?
8Con thử nắm lấy nó,
Rồi sẽ nhớ mãi đến già,
Và chẳng còn dám chơi dại như thế nữa!
9Kìa trước mặt nó, hy vọng liền tan biến,
Vừa thấy nó, người ta liền ngã gục.
10Không ai đủ can đảm trêu chọc thủy quái,
Thì ai là người dám đương đầu với Ta?
11Ai cho Ta vay mượn để đòi Ta hoàn trả?
Vạn vật dưới vòm trời đều thuộc về Ta.
12Ta phải nhắc đến sức mạnh nó,
Với các chân và thân hình đẹp đẽ
13Ai dám thử lột bộ da nó,
Hoặc mon men đến gần quai hàm,
14Ai dám cạy miệng nó ra?
Hàm răng nó thật đáng khiếp sợ
15Vảy trên lưng nó sắp lớp giống một hàng khiên,
Gắn liền nhau khin khít
16,17Cái này cái nọ ăn khớp với nhau,
Như mặt tường kín mít,
Không khí cũng chẳng lọt qua.
18Nó nhảy mũi, lóe ra tia sáng,
Mắt nó rạng rỡ như mí mắt rạng đông.
19Miệng nó phun ngọn lửa cháy như đuốc
Với những tia lửa rợn người.
20Khói xông lên nghi ngút từ lỗ mũi,
Như nồi nước sôi chụm sậy lau.
21Hơi thở nó nhóm lửa cho than cháy rực,
Miệng nó phun ra từng ngọn lửa.
22Cổ nó chứa đầy năng lực,
Muôn loài khủng khiếp trước mặt nó.
23Các bắp thịt nó đan chặt nhau
Làm thành một bức tường chắc nịch,
Không tài nào lay chuyển nổi.
24Quả tim nó cứng như đá,
Như thớt Cối bằng hoa cương
25Thấy nó đứng dậy, dũng sĩ liền khiếp đảm,
Tiếng nó khua động làm họ phách lạc hồn xiêu.
26Kiếm chém, dao bằm không đứt nổi,
Giáo, lao, tên đạn cũng không sờn.
27Cây sắt trở thành cọng rơm
Đồng đen biến ra gỗ mục.
28Trước tên đạn nó không hề chạy trốn,
Đá bắn rào rào, nó kể giống rơm khô.
29Còn phi tiêu nó coi như cỏ rác
Và cười chê khinh miệt các ngọn lao.
30Vảy bụng nó nhọn bén như mảnh sành,
Tạo những đường cày nơi vùng đồng lầy.
31Nó khuấy động vực thẳm như nồi nước sôi sục
Biến đại dương ra lọ dầu thơm.
32Nó đi qua còn để lại hào quang,
Khiến mặt biển trông như đầu tóc bạc.
33Khắp địa cầu, không sinh vật nào sánh kịp,
Một tạo vật chẳng biết sợ là gì
34Nó nhìn xuống các loài thú lêu nghêu,
Như vì vua của các sinh vật kiêu hùng.