22

The Parable of the Wedding Banquet

1Jesus spoke to them again in parables, saying: 2“The kingdom of heaven is like a king who prepared a wedding banquet for his son. 3He sent his servants to those who had been invited to the banquet to tell them to come, but they refused to come.
4“Then he sent some more servants and said, ‘Tell those who have been invited that I have prepared my dinner: My oxen and fattened cattle have been butchered, and everything is ready. Come to the wedding banquet.’
5“But they paid no attention and went off—one to his field, another to his business. 6The rest seized his servants, mistreated them and killed them. 7The king was enraged. He sent his army and destroyed those murderers and burned their city.
8“Then he said to his servants, ‘The wedding banquet is ready, but those I invited did not deserve to come. 9So go to the street corners and invite to the banquet anyone you find.’ 10So the servants went out into the streets and gathered all the people they could find, the bad as well as the good, and the wedding hall was filled with guests.
11“But when the king came in to see the guests, he noticed a man there who was not wearing wedding clothes. 12He asked, ‘How did you get in here without wedding clothes, friend?’ The man was speechless.
13“Then the king told the attendants, ‘Tie him hand and foot, and throw him outside, into the darkness, where there will be weeping and gnashing of teeth.’
14“For many are invited, but few are chosen.”

Paying the Imperial Tax to Caesar

15Then the Pharisees went out and laid plans to trap him in his words. 16They sent their disciples to him along with the Herodians. “Teacher,” they said, “we know that you are a man of integrity and that you teach the way of God in accordance with the truth. You aren’t swayed by others, because you pay no attention to who they are. 17Tell us then, what is your opinion? Is it right to pay the imperial tax to Caesar or not?”
18But Jesus, knowing their evil intent, said, “You hypocrites, why are you trying to trap me? 19Show me the coin used for paying the tax.” They brought him a denarius, 20and he asked them, “Whose image is this? And whose inscription?”
21“Caesar’s,” they replied.
 Then he said to them, “So give back to Caesar what is Caesar’s, and to God what is God’s.”
22When they heard this, they were amazed. So they left him and went away.

Marriage at the Resurrection

23That same day the Sadducees, who say there is no resurrection, came to him with a question. 24“Teacher,” they said, “Moses told us that if a man dies without having children, his brother must marry the widow and raise up offspring for him. 25Now there were seven brothers among us. The first one married and died, and since he had no children, he left his wife to his brother. 26The same thing happened to the second and third brother, right on down to the seventh. 27Finally, the woman died. 28Now then, at the resurrection, whose wife will she be of the seven, since all of them were married to her?”
29Jesus replied, “You are in error because you do not know the Scriptures or the power of God. 30At the resurrection people will neither marry nor be given in marriage; they will be like the angels in heaven. 31But about the resurrection of the dead—have you not read what God said to you, 32‘I am the God of Abraham, the God of Isaac, and the God of Jacob’? He is not the God of the dead but of the living.”
33When the crowds heard this, they were astonished at his teaching.

The Greatest Commandment

34Hearing that Jesus had silenced the Sadducees, the Pharisees got together. 35One of them, an expert in the law, tested him with this question: 36“Teacher, which is the greatest commandment in the Law?”
37Jesus replied: “ ‘Love the Lord your God with all your heart and with all your soul and with all your mind.’ 38This is the first and greatest commandment. 39And the second is like it: ‘Love your neighbor as yourself.’ 40All the Law and the Prophets hang on these two commandments.”

Whose Son Is the Messiah?

41While the Pharisees were gathered together, Jesus asked them, 42“What do you think about the Messiah? Whose son is he?”
 “The son of David,” they replied.
43He said to them, “How is it then that David, speaking by the Spirit, calls him ‘Lord’? For he says,
  44“ ‘The Lord said to my Lord:
   “Sit at my right hand
  until I put your enemies
   under your feet.” ’
45If then David calls him ‘Lord,’ how can he be his son?” 46No one could say a word in reply, and from that day on no one dared to ask him any more questions.

22

Tiệc cưới

1Chúa Giê-xu thuật thêm một ngụ ngôn: 2“Nước Trời ví như một nhà vua tổ chức tiệc cưới cho thái tử. 3Vua cho người nhắc nhở tân khách đã đựợc mời đến dự tiệc, nhưng họ đều từ chối. 4Vua lại sai người khác giục giã: ‘Tiệc đã dọn sẵn. Bò và thú béo đã nấu xong. Mời tân khách đến dự!’ 5Nhưng họ chẳng quan tâm, mỗi người cứ lo việc riêng. Người đi thăm ruộng, kẻ đi buôn bán. 6Có người lại bắt các sứ giả hạ nhục và thủ tiêu.
7“Vua nổi giận, cho quân đội tiêu diệt bọn sát nhân và thiêu hủy thành phố của họ. 8Rồi vua bảo các cận thần: ‘Tiệc cưới đã dọn xong, nhưng tân khách đã được mời đều không xứng đáng. 9Vậy, cứ đi ra các đường phố lớn, gặp ai cũng mời về dự tiệc!”
10“Họ đi khắp các ngả đường, đem về đủ hạng người, không phân biệt tốt xấu, nên phòng tiệc đầy dẫy tân khách ăn uống nhộn nhịp.
11“Vua vào phòng tiệc, gặp một tân khách không mặc áo lễ (vua may sẵn cho mỗi người). 12Vua hỏi: ‘Này bạn, sao đã vào đây mà không mặc áo lễ?’ Người ấy cứng miệng không đáp.
13“Vua truyền tả hữu trói người ấy, ném ra ngoài, vào chỗ tối tăm đầy tiếng khóc lóc và nghiến răng. 14Vì nhiều người được mời, nhưng ít người được chọn.”

Chúa và Hoàng đế La-mã

15Các thầy Biệt-lập họp nhau bàn mưu gài bẫy Chúa Giê-xu để có lý do bắt Ngài. 16Họ sai người cùng đi với các đảng viên Hê-rốt đến hỏi Chúa: “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân chính, lấy công tâm giảng dạy Đạo Thượng Đế, không nể sợ, thiên vị ai. 17Xin Thầy cho biết; Có nên nộp thuế cho Hoàng đế La-mã không?”
18Chúa Giê-xu biết rõ dụng ý họ, liền bảo: “Hạng đạo đức giả! Các ông muốn gài bẫy tôi sao? 19Đưa tôi xem một đồng bạc!” Họ đưa cho Ngài một đồng bạc La-mã”
20Chúa hỏi: “Hình và tên ai đây?”
21Họ đáp: “Hoàng đế La-mã”
Chúa dạy: “Vậy, hãy nộp cho Hoàng đế những gì của Hoàng đế! Hãy trả lại cho Thượng Đế những gì thuộc về Ngài!”
22Họ sững sờ, không biết nói gì nên rút lui ngay.

Vấn đề con người sống lại

23Cũng ngày hôm ấy, các thầy Sa-đức (chủ trương không có sự sống lại) đến hỏi Chúa: 24“Thưa Thầy, Mai-sen đã dạy: ‘Nếu người đàn ông nào qua đời không có con, thì em trai người đó sẽ lấy vợ góa của anh để sinh con nối dõi cho anh.’ 25Chúng tôi gặp trường hợp: Gia đình kia có bảy anh em, người anh cả cưới vợ rồi chết không con, để vợ lại cho em. 26Rồi từ người thứ hai, thứ ba, cho đến người thứ bảy, việc xảy ra giống hệt như thế. 27Sau đó, người đàn bà cũng chết. 28Đến ngày sống lại, người đàn bà ấy sẽ làm vợ ai trong bảy anh em? Vì tất cả đều đã cưới nàng.”
29Chúa Giê-xu đáp: “Các ông lầm lẫn vì không hiểu Thánh kinh, cũng chẳng hiểu quyền năng Thượng Đế. 30Khi sống lại, không ai còn cưới vợ lấy chồng nữa, mọi người đều giống như thiên sứ. 31về người chết sống lại, các ông chưa đọc Lời Thượng Đế sao? 32Ta là Thượng Đế của Áp-ra-ham, của Y-sác, và của Gia-cốp’. Ngài không phải là Thượng Đế của người chết, nhưng Thượng Đế của người sống.”
33Nhân dân ngạc nhiên và khâm phục các lời dạy của Chúa.

Điều răn lớn nhất

34,35Được tin Chúa làm cho các thầy Sa-đức cứng họng, các thầy Biệt-lập liền họp nhau tìm cách gài bẫy Ngài. Một thầy Biệt-lập làm luật sư đến chất vấn Chúa: 36“Thưa Thầy, điều răn nào quan trọng nhất trong luật pháp?”
37Chúa Giê-xu đáp: “ ‘Phải yêu thương Thượng Đế với cả tấm lòng, linh hồn và trí óc!’ 38Đó là điều răn thứ nhất và quan trọng nhất. 39Điều răn thứ nhì cũng giống như thế: ‘Phải yêu thương người đồng loại như chính bản thân!’ 40Hai điều răn ấy làm nền tảng cho tất cả luật pháp và lời tiên tri. Ai giữ hai điều răn ấy là giữ được toàn bộ luật pháp.”

Chúa Cứu Thế và Đa-vít

41Thấy các thầy Biệt-lập vây quanh mình, Chúa Giê-xu hỏi: 42“Các ông nghĩ thế nào về Chúa Cứu Thế? Ngài là dòng dõi của ai?” Họ đáp: “Dòng dõi Đa-vít”.
43Chúa hỏi tiếp: “Tại sao Đa-vít được Thánh Linh cảm hứng, gọi Đấng Cứu Thế là Chúa?
44‘Thượng Đế bảo Chúa tôi:
Hãy ngồi bèn phải Ta!
Cho đến chừng Ta đặt kẻ thù dưới gót chân Con.’
45Đa-vít đã gọi Ngài là Chúa, sao Ngài là dòng dõi của Đa-vít được?”
46Các thầy Biệt-lập không biết giải đáp thế nào. Không ai dám chất vấn Chúa nữa.