2

1Vì thế, tôi đã quyết định không đến thăm anh em giữa lúc phiền muộn. 2Nếu tôi làm cho anh em phiền muộn, ngoài anh em, còn ai có thể làm cho tôi vui mừng? 3Tôi đã viết điều này cho anh em để khi đến thăm, tôi không bị phiền muộn bởi những người đáng lẽ khiến tôi vui mừng. Tôi tin chắc niềm vui của tôi cũng là niềm vui của anh em. 4Giữa cơn thống khổ, lòng dạ tan nát, nước mắt đầm đìa, tôi đã cầm bút viết thư cho anh em, không phải để làm anh em phiền muộn, nhưng để anh em biết tình thương vô hạn tôi đã dành cho anh em.

Dung thứ người có lỗi

5Nếu có ngươi đã gây phiền muộn, không phải riêng tôi nhưng tất cả anh em cũng đều phiền muộn phần nào (tôi không muốn quá lời). 6Phần đông anh em đã trừng phạt anh ấy, tôi nghĩ thế là đủ. 7Bây giờ anh em nên tha thứ, an ủi anh, để anh khỏi quá buồn rầu, thất vọng. 8Nên chứng tỏ cho anh ấy biết tình yêu thương của anh em. 9Cũng vì thế, tôi đã viết cho anh em, để xem anh em có vâng phục tôi trong mọi việc không. 10Anh em tha thứ ai, tôi cũng tha thứ. Tôi tha thứ họ trước mặt Chúa vì anh em. 11Như thế Sa-tan không thể đánh bại chúng ta, vì chúng ta thừa biết mưu lược của nó.

Sứ giả Phúc âm

12Khi tôi đến Trô-ách, Chúa đã mở cửa cho tôi truyền giảng Phúc âm. 13Vì không gặp Tích, bạn đồng sự của tôi, nên tôi chẳng an tâm, đành từ giã nơi đó, qua xứ Ma-xê-đoan.
14Tạ ân Thượng Đế đã cho chúng tôi dự phần chiến thắng với Chúa Cứu Thế, dùng chúng tôi truyền bá Phúc âm như gieo rắc hương thơm ngào ngạt khắp nơi. 15Trước mặt Thượng Đế chúng tôi là hương thơm của Chúa Cứu Thế giữa người được cứu rỗi và người bị hư vong. 16Người hư vong xem chúng tôi như mùi tử khí hôi tanh. Trái lại đối với người tin Chúa, chúng tôi là luồng sinh khí đem lại sức sống hào hùng. Ai có đủ khả năng nhận lãnh chức vụ ấy? 17Được Thượng Đế ủy thác, chúng tôi chân thành truyền giảng Đạo Chúa trước mặt Ngài, không như nhiều người ‘thương mãi hóa’ Đạo Chúa để trục lợi.