12

Na-than trách Đa-vít

1Chúa Hằng Hữu sai Na-than đến gặp Đa-vít. Ông kể cho Đa-vít nghe câu chuyện này: "Trong thành kia có hai người, một giàu một nghèo. 2Người giàu có vô số bò và cừu, 3còn người nghèo chẳng có gì ngoài một con cừu cái người ấy mua được và nuôi nó lớn lên trong nhà cùng với con cái mình. Người cho nó ăn thứ gì mình ăn, uống thứ gì mình uống và ngủ trong lòng mình, như con gái nhỏ của mình vậy. 4Hôm nọ, người giàu có khách đến thăm. Người này không muốn bắt bò, cừu mình đãi khách, nên bắt con cừu của người nghèo làm thịt khoản đãi."
5,6Nghe chuyện, Đa-vít rất tức giận người giàu và nói: "Ta thề trước Chúa, một người hành động tàn nhẫn như thế đáng chết lắm. Ngoài ra người ấy còn phải bồi thường bốn con cừu cho người kia." 7Na-than nói: "Bệ hạ chính là người ấy. Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của Y-sơ-ra-ên phán: Ta xức dầu cho ngươi làm vua Y-sơ-ra-ên, cứu ngươi khỏi tay Sau-lơ, 8cho ngươi nhà và cả vợ của chủ ngươi, cho ngươi cai trị cả Giu-đa và Y-sơ-ra-ên. Nếu vẫn chưa đủ, Ta còn sẽ cho thêm nhiều thứ nữa. 9Tại sao ngươi dám coi thường điều răn Ta, làm điều tà ác, mượn lưỡi kiếm người Am-môn giết U-ri người Hê-tít rồi cướp vợ người. 10Vậy, vì ngươi coi thường Ta, cướp vợ U-ri, nên gươm sẽ không tha gia đình ngươi. 11Ta còn cho người chính trong gia đình ngươi nổi lên làm hại ngươi. Vợ ngươi sẽ bị bắt đi làm vợ người khác, người ấy sẽ ngủ với vợ ngươi giữa thanh thiên bạch nhật. 12Ngươi làm chuyện này thầm kín, nhưng Ta sẽ phạt ngươi công khai, trước mắt mọi người Y-sơ-ra-ên."
13Đa-vít thú tội với Na-than: "Ta có tội với Chúa." Na-than nói: "Chúa tha tội cho bệ hạ, bệ hạ không chết đâu. 14Tuy nhiên, vì bệ hạ đã tạo cơ hội cho kẻ thù xúc phạm Danh Chúa, nên đứa bé vừa sinh phải chết." 15Nói xong, Na-than quay về nhà. Chúa khiến đứa con Bát-sê-ba mới sinh bị đau ốm. 16Đa-vít cầu xin Thượng Đế chữa cho đứa bé. Vua nhịn ăn, suốt đêm nằm dưới đất. 17Những người lớn tuổi trong hoàng gia đến đỡ vua dậy, nhưng vua cứ nằm dưới đất và không chịu ăn. 18Đến ngày thứ bảy, đứa bé chết. Các cận thần không dám cho Đa-vít hay, vì họ bảo nhau: "Khi đứa bé còn sống, ta nói, vua quay lưng đi. Nay ta nói nó chết rồi, không biết vua còn phản ứng tới đâu, sợ có hại cho vua. " 19Nhưng khi Đa-vít thấy họ thầm thì bàn tán, vua biết đứa bé đã chết, liền hỏi: "Nó chết rồi phải không?" Họ thưa: "Tâu phải." 20Đa-vít dậy tắm rửa, xức dầu, thay áo, lên Đền Chúa thờ lạy, rồi về cung, bảo dọn thức ăn cho mình. 21Các cận thần ngạc nhiên, hỏi: "Bệ hạ hành động như thế có nghĩa gì? Khi đứa bé còn sống, bệ hạ nhịn ăn, khóc lóc; nhưng khi nó chết, bệ hạ dậy, ăn uống." 22Vua đáp: "Khi nó còn sống, ta nhịn ăn, khóc lóc vì nghĩ rằng: biết đâu Chúa sẽ thương tình, cho nó sống. 23Nay nó chết rồi, ta còn nhịn ăn làm gì? Có đem nó trở lại được đâu? Ta sẽ đến với nó, chứ nó không về với ta."
24Đa-vít an ủi Bát-sê-ba, vợ mình, ăn ở với nàng, nàng thụ thai và sinh một đứa con trai khác. Vua đặt tên nó là Sa-lô-môn. Chúa thương yêu đứa bé, 25sai Na-than đến thăm và đặt tên đứa bé là Giê-đi-đia, vì Chúa thương yêu nó.
26Lúc ấy, Giô-áp đang tấn công thành Ráp-ba, đế đô của người Am-môn. 27Ông sai sứ về trình với Đa-vít: "Tôi đánh chiếm được một phần của thành, nơi bờ sông. 28Bây giờ, xin bệ hạ đem quân còn lại đến chiếm nốt thành để tôi khỏi chiếm thành và người ta khỏi lấy tên tôi đặt cho thành!"
29,30Đa-vít đem quân tới chiếm thành Ráp-ba, thu được vô số chiến lợi phẩm. Đa-vít còn lấy vương miện của vua Am-môn đang đội, đặt lên đầu mình. Vương miện này bằng vàng nhận ngọc, rất nặng. 31Đa-vít bắt dân thành này về làm lao công, sử dụng cưa, cuốc và làm việc trong lò gạch. Dân các thành khác của người Am-môn cũng chịu chung số phận. Rồi Đa-vít kéo quân về Giê-ru-sa-lem.