16

Xi-ba gặp Đa-vít

1Sau khi Đa-vít đã đi quá một đoạn khỏi đỉnh núi Ô-liu thì Xi-ba, tôi tớ Mê-phi-bô-sết ra gặp ông. Xi-ba mang theo hai con lừa chở theo hai trăm ổ bánh mì, một trăm bánh trái nho, một trăm bánh trái vả, và một bầu da đựng rượu. 2Vua hỏi Xi-ba, “Những thứ nầy để làm gì?”
 Xi-ba trả lời, “Lừa để cho gia đình vua cỡi. Bánh mì và các bánh trái để cho các tôi tớ vua ăn. Còn rượu thì cho những ai đuối sức trong sa mạc uống.”
3Vua hỏi “Mê-phi-bô-sết đâu rồi?”
 Xi-ba thưa, “Mê-phi-bô-sết đang ở tại Giê-ru-sa-lem vì người nghĩ, ‘Hôm nay dân Ít-ra-en trả nước của cha ta lại cho ta!’”
4Vua liền bảo Xi-ba, “Được rồi. Những gì trước kia của Mê-phi-bô-sết nay ta cho ngươi hết.”
 Xi-ba thưa, “Tôi lạy vua. Tôi mong rằng lúc nào vua cũng tỏ lòng nhân từ đối với tôi.”

Si-mê-i chửi rủa Đa-vít

5Khi vua Đa-vít đi đến Ba-hu-rim thì có một người đi ra chửi rủa vua. Hắn thuộc nhà Sau-lơ, tên Si-mê-i, con Ghê-ra.
6Hắn ném đá vào Đa-vít và các đầy tớ, nhưng dân chúng và quân lính bao quanh Đa-vít. 7Si-mê-i mắng chửi Đa-vít rằng, “Ê! Tên sát nhân, hãy cút đi, bớ tên gây rối! 8CHÚA đang trừng phạt ngươi về tội giết những người trong gia đình Sau-lơ! Ngươi chiếm ngôi Sau-lơ, bây giờ CHÚA lấy nước lại khỏi tay ngươi để trao cho con ngươi là Áp-xa-lôm! Nay ngươi đã gặp khốn khổ vì ngươi là tên sát nhân!”
9A-bi-sai, con Xê-ru-gia thưa với vua, “Tại sao thằng chó chết nầy dám chửi rủa vua? Để tôi đi chém đầu nó!”
10Nhưng vua cản, “Con Xê-ru-gia ơi, chuyện nầy không liên quan gì đến ngươi cả! Nếu nó chửi rủa ta vì CHÚA bảo nó làm thì ai hạch hỏi Ngài được?” 11Vua bảo A-bi-sai và các sĩ quan cận vệ, “Ngay cả con trai ta còn muốn giết ta nữa huống hồ gì người Bên-gia-min nầy! Để mặc nó, cho nó chửi rủa vì CHÚA bảo nó làm. 12Có thể CHÚA sẽ thấy sự khốn khổ ta và đền đáp ta bằng những điều tốt thay vì những lời nguyền rủa của Si-mê-i hôm nay!”
13Vậy Đa-vít và những người đi theo xuống đường cái còn Si-mê-i đi men theo sườn đồi. Hắn tiếp tục vừa đi vừa chửi rủa Đa-vít, ném đá và tung bụi về phía Đa-vít.
14Khi vua và những người đi theo đến sông Giô-đanh thì tất cả đều mệt nhoài nên dừng chân nghỉ lấy sức tại đó.
15Trong khi đó Áp-xa-lôm, A-hi-tô-phên, và tất cả người Ít-ra-en đã vào Giê-ru-sa-lem.
16Hu-sai, người Ạc-kít, bạn Đa-vít ra đón Áp-xa-lôm thưa rằng, “Đức vua vạn tuế! Đức vua vạn tuế!”
17Áp-xa-lôm hỏi, “Sao ngươi không trung thành với bạn ngươi đi? Sao ngươi không trốn khỏi Giê-ru-sa-lem với bạn ngươi?”
18Hu-sai đáp, “Tôi phục vụ cho người được CHÚA và tất cả dân Ít-ra-en chọn lựa. Tôi sẽ ở với bệ hạ. 19Rốt cuộc tôi phải phục vụ ai đây? Phải phục vụ con Đa-vít! Tôi sẽ phục vụ bệ hạ như tôi đã phục vụ vua cha của bệ hạ.”

Mưu của A-hi-tô-phên

20Áp-xa-lôm bảo A-hi-tô-phên, “Bây giờ chúng ta phải hành động ra sao đây?”
21A-hi-tô-phên đáp, “Cha của bệ hạ để lại một số cung nữ để chăm sóc cung điện. Vua hãy đi ăn nằm cùng họ. Như thế vua sẽ làm ô danh vua cha và dân chúng sẽ càng chạy theo bệ hạ thêm.”
22Vậy người ta dựng lều trên nóc cung vua nơi mọi người Ít-ra-en đều nhìn thấy. Rồi Áp-xa-lôm làm tình với các cung nữ của Đa-vít. 23Lúc đó người ta xem ý kiến của A-hi-tô-phên như lời của Thượng Đế vậy. Cả Đa-vít và Áp-xa-lôm đều nghĩ ý kiến của ông ta đáng tin.