19

Giô-áp Trách Ða-vít

1Có người đến báo với Giô-áp, “Nầy, vua đang buồn khóc và thương tiếc Áp-sa-lôm.” 2Vì thế chiến thắng ngày hôm ấy đã biến thành ngày tang chế cho mọi người, vì dân nghe nói với nhau trong ngày ấy rằng, “Vua đau buồn vì con trai mình chết.”
3Ðoàn quân lặng lẽ kéo về thành ngày hôm ấy như thể một đoàn quân bại trận, tủi nhục từ chiến trường trở về, 4vì vua cứ ôm mặt và than khóc, “Ôi, Áp-sa-lôm con ơi! Ôi, Áp-sa-lôm con ơi, con ơi!”
5Bấy giờ Giô-áp đi vào nhà của vua đang ở và nói, “Hôm nay đức vua đã làm bẽ mặt tất cả các tôi tớ của ngài, những người đã liều mạng bảo vệ mạng sống của ngài, mạng sống của các con trai và các con gái ngài, và mạng sống của các vợ và các cung phi ngài. 6Bởi đức vua đã thương những kẻ ghét mình và ghét những người thương mình. Vì hôm nay đức vua đã chứng tỏ rằng bất kể các tướng tá hay những binh sĩ của ngài ra sao ngài chẳng cần biết tới, bởi hôm nay tôi đã thấy rõ rằng nếu Áp-sa-lôm còn sống, và tất cả chúng tôi đây đều chết, điều đó chắc đã làm cho ngài hài lòng hơn. 7Vậy, bây giờ, xin ngài đứng dậy, đi ra, và ủy lạo các tôi tớ ngài, vì tôi xin nhân danh CHÚA mà thề rằng nếu hôm nay ngài không đi ra gặp dân, tối nay sẽ không còn một người nào ở lại với ngài. Và điều đó sẽ tệ hại cho ngài hơn tất cả những điều tệ hại đã xảy đến cho ngài từ thời trai trẻ đến giờ.”
8Bấy giờ vua đứng dậy và ra ngồi ở cổng thành. Mọi người nói với nhau, “Kìa, vua đang ngồi ở cổng thành.” Mọi người kéo đến ra mắt vua, trong khi đó hết thảy quân I-sơ-ra-ên đều chạy trốn về nhà của họ.

Ða-vít Trở Về Giê-ru-sa-lem

9Bấy giờ toàn dân I-sơ-ra-ên tranh luận với nhau trong khắp các chi tộc I-sơ-ra-ên; họ bảo rằng, “Vua đã cứu chúng ta thoát khỏi tay các quân thù. Vua đã giải thoát chúng ta khỏi tay dân Phi-li-tin, mà bây giờ vua phải bỏ xứ trốn đi vì cớ Áp-sa-lôm. 10Nhưng Áp-sa-lôm, người chúng ta xức dầu làm vua, đã chết tại chiến trường. Vậy bây giờ, tại sao các người không nói tiếng nào để rước vua trở về?”
11Vua Ða-vít sai người đến nói với hai tư tế Xa-đốc và A-bi-a-tha, “Xin nhị vị nói với các vị trưởng lão của Giu-đa, ‘Sao quý vị muốn làm những người cuối cùng rước vua trở về cung điện của người, vì những lời toàn dân I-sơ-ra-ên nói về việc đó đã thấu đến tai vua, vào tận nhà của vua đang ở? 12Quý vị là anh em và là cốt nhục của tôi. Tại sao quý vị là những người cuối cùng rước vua trở về cung điện của người?’ 13Xin nhị vị cũng hãy nói với A-ma-sa, ‘Ngươi há không phải là cùng cốt nhục với ta sao? Nguyện Ðức Chúa Trời phạt ta cách nặng nề, nếu ngươi không là người chỉ huy quân đội mãi mãi trước mặt ta, thay cho Giô-áp.’”
14Vậy vua làm xiêu lòng mọi người ở Giu-đa như thể một người. Họ cử người đến gặp vua và nói, “Xin vua cùng tất cả bề tôi của vua trở về.”
15Bấy giờ vua mới lên đường trở về, và về đến bờ Sông Giô-đanh. Người Giu-đa ra tận Ghinh-ganh để nghênh đón vua và hộ giá vua sang sông.

Ða-vít Tha Chết cho Si-mê-i

16Si-mê-i con trai Ghê-ra, người Bên-gia-min, ở Ba-hu-rim, vội vàng đi xuống với người Giu-đa để nghênh đón Vua Ða-vít. 17Có một ngàn người Bên-gia-min cùng đi với ông. Xi-ba tôi tớ của gia đình Sau-lơ, mười lăm con trai ông, và hai mươi tôi tớ của ông đi với ông đến đón vua. Họ vội vàng qua Sông Giô-đanh trước vua. 18Ðoạn họ đưa bè sang sông để chở những người trong hoàng gia và làm những gì vua cần.
 Khi vua sắp sửa qua Sông Giô-đanh, Si-mê-i con trai Ghê-ra đến sấp mình trước mặt vua.
19Ông ấy nói với vua, “Cầu xin chúa thượng đừng bắt tội và đừng nhớ đến tội lỗi mà tôi tớ ngài đã phạm đối với ngài, chúa thượng của tôi, khi ngài rời khỏi Giê-ru-sa-lem. Cầu xin đức vua đừng để bụng đến điều ấy. 20Và nầy, tôi tớ ngài biết mình có tội, nên trong toàn thể nhà Giô-sép, tôi tớ ngài là người đến đây trước hết để nghênh đón đức vua, chúa thượng của tôi.” 21Bấy giờ A-bi-sai con trai bà Xê-ru-gia lên tiếng, “Chẳng lẽ vì vậy mà Si-mê-i không bị xử tử vì tội đã nguyền rủa người được xức dầu của CHÚA sao?”
22Nhưng Ða-vít nói, “Hỡi các con trai của bà Xê-ru-gia, chuyện của ta có can hệ gì đến các ngươi mà hôm nay các ngươi cứ chống đối ta như thế? Ngày nay có nên giết ai trong I-sơ-ra-ên chăng? Ta há không biết rằng hôm nay ta là vua của I-sơ-ra-ên sao?” 23Ðoạn vua nói với Si-mê-i, “Ngươi sẽ không chết.” Rồi vua thề với ông ta.

Ða-vít Gặp Mê-phi-bô-sết

24Khi ấy Mê-phi-bô-sết cháu nội của Sau-lơ đi xuống nghênh đón vua. Ông ấy không chăm sóc gì đến đôi chân tàn tật của ông, không cạo râu, không giặt quần áo ông, từ ngày vua bỏ kinh thành ra đi cho đến ngày vua trở về bình an. 25Khi ông từ Giê-ru-sa-lem ra nghênh đón vua, vua hỏi ông, “Tại sao lúc trước ngươi không theo ta ra đi, hỡi Mê-phi-bô-sết?”
26Ông ấy đáp, “Tâu vua, chúa thượng của tôi, tôi đã bị người đầy tớ của mình gạt. Tôi đã bảo nó, ‘Hãy thắng lừa cho ta, để ta cỡi nó đi theo đức vua,’ vì tôi tớ của ngài bị què cả hai chân. 27Không dè nó lại đi vu khống tôi tớ ngài trước mặt đức vua, chúa thượng của tôi; nhưng đức vua, chúa thượng của tôi, khác nào thiên sứ của Ðức Chúa Trời! Vậy xin ngài cứ đối xử với tôi tớ ngài theo ý ngài cho là tốt, 28vì toàn thể nhà cha tôi đều là những kẻ đáng chết trước mặt đức vua, chúa thượng của tôi, thế mà ngài đã cho tôi được dùng bữa với những người ngồi đồng bàn với ngài. Vậy tôi còn đòi hỏi điều gì nơi đức vua nữa?”
29Vua nói với ông, “Ngươi còn nhắc đến những việc đó của ngươi làm gì? Thôi bây giờ ta bảo thế nầy, ‘Ngươi và Xi-ba hãy chia nhau phần đất ấy.’”
30Mê-phi-bô-sết đáp với vua, “Xin ngài cứ để cho nó lấy hết đi. Bây giờ được thấy vua, chúa thượng của tôi, trở về cung điện của mình bình an, tôi tớ ngài đã được mãn nguyện.”

Ða-vít Thưởng cho Bát-xi-lai

31Khi ấy Bát-xi-lai người Ghi-lê-át từ Rô-ghê-lim đi xuống nghênh đón vua ở bờ Sông Giô-đanh. Ông ấy hộ giá vua qua sông. 32Bát-xi-lai là một người đã cao tuổi – lúc ấy ông đã được tám mươi tuổi. Trong suốt thời gian vua trú ngụ tại Ma-ha-na-im, ông đã cung cấp thực phẩm cho vua, vì ông là người rất giàu có. 33Vua nói với ông, “Hãy đi với ta đến Giê-ru-sa-lem và ở với ta. Ta sẽ chu cấp mọi sự cho ngươi.”
34Nhưng Bát-xi-lai đáp với vua, “Tôi đâu còn sống được bao lâu nữa mà đi với vua lên Giê-ru-sa-lem để hưởng phước. 35Ngày nay tôi đã được tám mươi tuổi, và tôi đã bắt đầu lẩm cẩm rồi. Tôi còn có thể phân biệt được tốt hay xấu chăng? Tôi tớ ngài bây giờ ăn uống nào còn thấy ngon miệng chăng? Tai tôi đã nặng, nào còn có thể thưởng thức được những lời ca tiếng hát của các nam nữ ca sĩ chăng? Tại sao tôi tớ ngài đi theo ngài để trở thành gánh nặng cho đức vua, chúa thượng của tôi? 36Tôi tớ ngài chỉ có thể tiễn đức vua một đoạn đường ngắn qua Sông Giô-đanh thì có đáng gì để được ngài ban thưởng cho tôi tớ ngài một vinh dự như thế? 37Xin cho phép tôi tớ ngài trở về để được chết trong thành mình và được chôn bên mộ của cha mẹ mình. Nhưng đây có Kim-ham tôi tớ ngài. Xin ngài cho nó được cùng đi qua sông để theo hầu đức vua, chúa thượng của tôi. Xin ngài đối xử với nó theo ý mình.”
38Vua đáp, “Kim-ham sẽ đi với ta qua sông. Ta sẽ ban cho nó những điều làm cho ngươi thỏa nguyện. Bây giờ, ngươi muốn ta làm bất cứ điều gì, ta sẽ làm cho.”
39Sau đó mọi người đều qua Sông Giô-đanh. Khi đã qua sông rồi, vua ôm hôn Bát-xi-lai và chúc phước cho ông ấy; đoạn ông ấy trở về nhà mình.

Giu-đa và I-sơ-ra-ên Cãi Nhau về việc Ðón Vua Trở Về

40Sau đó vua tiến về Ghinh-ganh, có Kim-ham đi với vua. Toàn thể quân đội Giu-đa và phân nửa quân đội I-sơ-ra-ên đi theo hộ tống. 41Bấy giờ toàn thể người I-sơ-ra-ên ở đó đến đón vua và nói với vua, “Tại sao anh em chúng tôi, người Giu-đa, bắt cóc vua, rồi đem vua, hoàng gia, và những người đi theo Ða-vít qua Sông Giô-đanh mà không đếm xỉa gì đến chúng tôi?”
42Tất cả người Giu-đa đáp với người I-sơ-ra-ên, “Bởi vì vua là bà con ruột thịt của chúng tôi. Tại sao anh em phân bì về việc ấy? Vua nào có cho chúng tôi ăn món gì chăng? Vua nào có thưởng chúng tôi thứ gì chăng?”
43Người I-sơ-ra-ên lại nói với người Giu-đa, “Anh em nên nhớ rằng đối với vua, chúng tôi có tới mười phần, cho nên chúng tôi có quyền trên Ða-vít hơn anh em. Tại sao anh em coi thường chúng tôi? Chẳng phải chúng tôi là những người đầu tiên đưa ra ý kiến rước vua trở về sao?” Tuy nhiên, lý lẽ của người Giu-đa sắc bén hơn lý lẽ của người I-sơ-ra-ên.