3

Nội chiến

1Cuộc nội chiến giữa hai phe Sau-lơ và Đa-vít tiếp diễn lâu ngày nhưng triều Đa-vít ngày càng mạnh, còn triều Sau-lơ ngày càng suy yếu.
2Tại Hếp-rôn, Đa-vít sinh được mấy người con trai sau đây: trưởng nam là Am-nôn, con bà A-hi-nô-am người Gít-rê-ên; 3con thứ hai là Chi-lê-áp, do bà A-bi-ga-in, trước là vợ của Na-banh sinh ra; con thứ ba là Áp-sa-lôm sinh bởi bà Ma-a-ca, con gái vua Thanh-mai ở Ghê-sua; 4,5con thứ tư là A-đô-ni-gia, con bà Ha-ghít; con thứ năm là Sê-pha-tia, con bà A-bi-tan; con thứ sáu là Ích-rê-am, con bà Éc-la. Các bà này đều là vợ của Đa-vít.
6Trong thời gian chiến tranh với Đa-vít, Ap-ne đã củng cố địa vị mình giữa những người theo phe Sau-lơ. 7Sau-lơ có để lại một người vợ lẽ tên là Rít-ba, con gái của A-gia. Ích-bô-sết buộc tội Áp-ne lấy vợ góa của cha mình. 8Áp-ne giận lắm, nói: "Tôi đâu có theo phe Giu-đa mà bị tố cáo như thế? Cho đến nay, tôi vẫn tỏ lòng trung thành với triều Sau-lơ, với anh em, bạn hữu của Sau-lơ, cha vua. Tôi phò vua chống Đa-vít hết lòng, thế mà ngày nay vua hạch lỗi tôi phạm với một người đàn bà? 9Xin Thượng Đế phạt tôi nặng nề nếu tôi không giúp Đa-vít, thể hiện lời Chúa Hằng Hữu đã hứa với ông ấy 10chuyển vương quyền từ nhà Sau-lơ sang nhà Đa-vít, lập Đa-vít làm vua cả Y-sơ-ra-ên và Giu-đa, từ Đan cho đến Bê-e-sê-ba." 11Ích-bô-sết không dám nói một lời vì sợ Áp-ne.
12Áp-ne sai sứ đi Hếp-rôn, đề nghị với Đa-vít: "Đất nước thuộc về ai? Nếu bệ hạ lập ước với tôi, tôi xin giúp bệ hạ thống nhất toàn thể giang sơn Y-sơ-ra-ên." 13Đa-vít đáp: "Được, ta sẽ lập ước với ông với điều kiện ông phải đem Mi-canh, con Sau-lơ đến cho ta, nếu không đừng gặp mặt ta". 14Đa-vít cũng sai sứ đến yêu cầu Ích-bô-sết: "Phải trả Mi-canh, vợ ta lại cho ta, vì ta đã cưới nàng với sính lễ một trăm dương bì Phi-li-tin". 15Ích-bô-sết cho người đi bắt Mi-canh trong nhà chồng thứ hai là Phan-thi con của La-ít. 16Phan-thi cứ theo sau Mi-canh, vừa đi vừa khóc cho đến tận Ba-hu-rim. Đến lúc ấy, Áp-ne mới bảo: "Ông về đi!" Phan-thi lủi thủi quay về.
17Áp-ne bàn với các trưởng lão Y-sơ-ra-ên "Lâu nay, quý ông vẫn mong muốn Đa-vít làm vua. 18Bây giờ là lúc ta thực hiện ý muốn ấy, vì Chúa Hằng Hữu có hứa với Đa-vít: Ta sẽ dùng đầy tớ Ta là Đa-vít giải cứu Y-sơ-ra-ên khỏi quyền lực Phi-li-tin và các nước thù nghịch." 19Áp-ne cũng vận động trong vòng người Bên-gia-min. Sau đó, ông đi Hếp-rôn tâu trình lên Đa-vít nguyện vọng của ngươi Y-sơ-ra-ên và Bên-gia-min. Áp-ne đi Hếp-rôn chuyến này với một 20phái đoàn hai mươi nhân sĩ Y-sơ-ra-ên. Họ được Đa-vít mở tiệc khoản đãi. 21Mãn tiệc, Áp-ne nói: "Bây giờ tôi xin phép lên đường kêu gọi toàn dân họp lại trước mặt bệ hạ. Họ sẽ lập ước với bệ hạ và bệ hạ sẽ cai trị toàn quốc như điều vua hằng ao ước." Vậy Đa-vít cho Áp-ne ra về bình an.
22Áp-ne vừa đi khỏi, Giô-áp dẫn một toán quân về, mang theo nhiều chiến lợi phẩm thu được trong một trận đột kích. 23Vừa được tin Áp-ne đến bệ kiến Đa-vít, và vua cho ông ta về bình an, 24,25Giô-áp tức tốc vào chầu Đa-vít và hỏi: "Bệ hạ làm gì vậy? Áp-ne đến đây, sao bệ hạ lại cho ông ta về? Bộ hạ biết Áp-ne đấy chứ! Ông ta chỉ lừa gạt bệ hạ. Ông đến với mục đích dò xem đường đi nước bước của bệ hạ và mọi chương trình kế hoạch bệ hạ đang thi hành, thế thôi."
26Nói xong, Giô-áp quay ra, sai quân đuổi theo Áp-ne. Đến hồ chứa nước Si-ra, họ bắt kịp và điệu Áp-ne về Hếp-rôn. Đa-vít không biết gì về việc này cả. 27Khi Áp-ne về đến Hếp-rôn, Giô-áp dẫn ông ra ngoài cổng thành như để nói chuyện riêng, rồi bất ngờ đâm kiếm vào bụng giết chết Áp-ne để trả thù cho em mình là A-sa-ên.
28Khi nghe được chuyện này, Đa-vít nói: "Trước mặt Chúa Hằng Hữu, ta và toàn dân trong nước ta đều vô tội về cái chết của Áp-ne. 29Giô-áp và gia đình ông ta phải chịu trách nhiệm. Câu cho nhà Giô-áp không thiếu người bị ung nhọt, phung cùi, què quặt, bị chém giết và chết đói." 30Như vậy, hai anh em Giô-áp và A-bi-sai trả thù cho em mình, vì Áp-ne đã giết A-sa-ên trong trận Ga-ba-ôn.
31Đa-vít ra lệnh cho Giô-áp và tất cả những người có mặt ở đấy xé rách áo mình, mặc áo tang bằng vải thô, khóc thương Áp-ne. Và trong đám tang, chính nhà vua đi sau linh cữu. 32Vậy, Áp-ne được an táng ở Hếp-rôn. Trước cửa mộ, vua và mọi người đều khóc lớn tiếng.
33Vua đọc điếu văn:
"Sao Áp-ne phải chết như một người khờ dại
34Trong lúc tay không bị trói,
Chân không bị còng?
Chỉ vì có người ám hại
Nên ông ngã chết cách đau thương!" Mọi người lại khóc.
35Ngày hôm ấy, người ta cố khuyên Đa-vít ăn, nhưng vua thề không ăn gì hết trước khi mặt trời lặn. 36Thấy thế, mọi người rất hài lòng. Mọi việc vua làm đều được mọi người vừa ý. 37Vậy, những người có mặt hôm ấy và toàn thể nhân dân Y-sơ-ra-ên đều hiểu rằng nhà vua không chủ trương việc giết Áp-ne.
38Đa-vít nói với mấy người thân cận: "Một nhà lãnh đạo, một vĩ nhân của Y-sơ-ra-ên vừa tạ thế hôm nay. 39Mặc dù ta là vua được xức dầu, nhưng ngày nay thế còn yếu, trong khi các con của Xê-ru-gia quá bạo tàn; nhưng Chúa sẽ lấy ác báo ác."