6

Lưỡi rìu nổi

1Ngày nọ, các môn đệ của tiên tri thưa với Ê-li-sê: "Thưa thầy, nhà chúng ta chật hẹp quá. 2Xin cho chúng con đến bên sông Giô-đan đốn gỗ, cất tại đấy một cái nhà để ở." Ê-li-sê đồng ý. 3Một môn đệ thưa: "Xin thầy cùng đi với chúng con." Ông đáp: "Được, ta cùng đi." 4Họ đến bên sông, bắt đầu đốn gỗ. 5Đang đốn, lưỡi rìu của một người sút cán văng xuống nước. Người ấy kêu lên: "Thầy ơi! Rìu này con mượn của người ta!" 6Người của Thượng Đế hỏi: "Nó rơi chỗ nào?" Môn đệ chỉ nơi nó văng xuống. Ê-li-sê chặt một khúc gỗ, ném xuống nơi ấy, lưỡi rìu nổi lên. 7Ê-li-sê bảo: "Nhặt nó lên." Người môn đệ với tay nắm lấy lưỡi rìu.

Chiến cuộc Sy-ri

8Khi chiến tranh bùng nổ giữa Sy-ri với Y-sơ-ra-ên, vua Sy-ri bàn với các tướng: "Ta sẽ phục quân tại địa điểm này." 9Người của Thượng Đế liền sai người đến dặn vua Y-sơ-ra-ên: "Đừng đi đến địa điểm ấy, vì có quân Sy-ri mai phục." 10Vua Y-sơ-ra-ên sai tình báo đến nơi dò xét, quả đúng như lời Thượng Đế. Tiên tri Ê-li-sê đã cứu mạng vua Y-sơ-ra-ên nhiều lần như thế.
11Vua Sy-ri thắc mắc lắm, gọi các tướng đến, hỏi: "Ai đã tiết lộ cho vua Y-sơ-ra-ên biết?" 12Một tướng đáp: "Không ai trong chúng tôi cả. Chỉ có Ê-li-sê, tiên tri Y-sơ-ra-ên cho vua ấy biết ngay cả những điều bệ hạ nói riêng trong phòng ngủ mình." 13Vua Sy-ri ra lệnh: "Đi tìm xem người ấy ở đâu để ta cho quân đến bắt." Khi nhận được tin Ê-li-sê đang ở Đô-than, 14vua sai một đạo quân hùng hậu ra đi, đem theo nhiều xe và ngựa. Đạo quân đến Đô-than vào lúc trời tối và bao vây thành. 15Sáng hôm sau, người đầy tớ của Ê-li-sê thức dậy sớm, đi ra thấy quân lính, ngựa, xe vây chặt quanh thành. Thanh niên này vội quay về, cuống cuồng: "Thầy ơi! Chúng ta làm sao đây?" 16Ê-li-sê ôn tồn bảo: "Con đừng sợ. Vì ta có một hậu thuẫn hùng hậu hơn địch quân nhiều." 17Nói xong, Ê-li-sê cầu nguyện: "Lạy Chúa xin mở mắt cho nó thấy." Chúa mở mắt cho thanh niên và anh thấy vô số ngựa và xe bằng lửa bao phủ Ê-li-sê.
18Khi ấy, Ê-li-sê cầu nguyện: "Lạy Chúa Hằng Hữu xin làm cho họ mù." Chúa nhậm lời. 19Ê-li-sê nói với quân Sy-ri: "Đây không phải là đường các ông muốn đi, thành các ông muốn đến. Cứ theo tôi, tôi sẽ dẫn các ông đến người các ông tìm." Và ông dẫn họ đến Sa-ma-ri.
20Khi họ vào trong thành rồi, Ê-li-sê cầu nguyện: "Lạy Chúa Hằng Hữu, bây giờ xin cho họ thấy." Chúa nhậm lời ông. Họ mở mắt ra, thấy mình đang ở giữa Sa-ma-ri. 21Thấy vậy, vua Y-sơ-ra-ên hỏi Ê-li-sê: "Thưa cha, có nên đánh giết họ không?"
22Tiên tri đáp: "Không. Khi bắt được tù binh vua có giết không? Cứ dọn bánh cho họ ăn, nước cho họ uống, rồi tha họ về." 23Vua Y-sơ-ra-ên mở tiệc đãi họ, và khi ăn uống xong, họ được thả về với vua Sy-ri. Từ đấy, giặc Sy-ri không còn quấy nhiễu đất Y-sơ-ra-ên như trước nữa.
24Tuy nhiên về sau, Bên-ha-đát vua Sy-ri động viên toàn lực, kéo lên vây Sa-ma-ri. 25Thủ đô Sa-ma-ri bị nạn đói trầm trọng, đến cả một cái đầu lừa cũng bán được tám mươi lạng bạc, chừng nửa lít phân bồ câu bán năm lạng bạc.
26Một hôm, khi vua Y-sơ-ra-ên đang đi thị sát trên thành, có một người đàn bà kêu lên: "Cứu tôi với, bệ hạ ơi!" 27Vua hỏi: "Nếu Chúa Hằng Hữu không cứu, ta cứu sao được? Vì ta đâu còn đập lúa, ép nho để có mà giúp chị?" 28Vua tiếp: "Chị có việc gì đấy? Thưa: "Chị này đề nghị ăn thịt con tôi ngày trước, qua ngày sau sẽ ăn thịt con chị. 29Chúng tôi đã nấu thịt con tôi ăn rồi; qua ngày sau tôi đòi ăn con chị, nhưng chị ấy đem giấu biệt." 30Nghe xong, vua xé rách áo mình. Vì vua đang đứng trên thành, nên mọi người thấy vua có mặc vải bố bên trong. 31Vua thề: "Xin Thượng Đế trừng phạt ta nếu ta không chém đầu Ê-li-sê hôm nay."
32Đang lúc Ê-li-sê ngồi trong nhà mình với các trưởng lão, vua sai sứ đến tìm ông. Trước khi sứ đến nơi, Ê-li-sê nói với các trưởng lão: "Con của tên sát nhân sai người đến chém đầu tôi. Khi người ấy đến, chúng ta đóng cửa lại, đừng cho vào, vì có tiếng chân chủ người ấy đi theo sau." 33Khi ông còn đang nói, sứ giả đến, vua cũng đến và than trách: "Chúa đã giáng họa này. Ta còn trông đợi Ngài làm chi!"