5

Bài Ca Ngợi của Ðê-bô-ra

1Trong ngày ấy, Ðê-bô-ra và Ba-rác con trai của A-bi-nô-am hát rằng:
  2“Khi các quan trưởng lãnh đạo trong I-sơ-ra-ên,
  Khi người dân tình nguyện hiến thân cho đất nước,
  Chúc tụng CHÚA!

  3Hỡi các vua, xin hãy nghe;
  Hỡi các lãnh tụ, xin lắng nghe.
  Tôi sẽ hát cho CHÚA,
  Tôi sẽ hát cho CHÚA, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, một bài ca.

  4Lạy CHÚA, khi Ngài từ Sê-i-rơ đi ra;
  Khi Ngài đi qua vùng Ê-đôm,
  Ðất rúng động, và trời đổ cơn mưa, mây tuôn nước xuống.
  5Các núi rúng động trước mặt CHÚA;
  Núi Si-nai run rẩy trước mặt CHÚA, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên.
  6Trong ngày của Sam-ga con trai của A-nát,
  Trong ngày của Gia-ên, các đại lộ đều bị bỏ hoang,
  Khách bộ hành phải đi tránh vào các con đường nhỏ.
  7Cuộc sống ở nông thôn của I-sơ-ra-ên đã ngưng lại;
  Nó đã ngưng lại cho đến khi tôi, Ðê-bô-ra, trỗi dậy;
  Tôi trỗi dậy như một người mẹ trong I-sơ-ra-ên.
  8Khi dân chúng chọn cho họ các thần mới,
  Thì quân giặc đã vào tận các cổng thành.
  Và trong số bốn mươi ngàn dân I-sơ-ra-ên, há ai có một cái khiên hay một cây giáo chăng?
  9Lòng tôi ngưỡng mộ các vị chỉ huy của I-sơ-ra-ên;
  Họ thật hết lòng giúp dân giúp nước.
  Chúc tụng CHÚA!

  10Hỡi những người cỡi lừa trắng,
  Hỡi những ai ngồi trên yên phủ bằng nhung,
  Hỡi những khách bộ hành trên đường,
  Xin hãy thuật chuyện ấy ra.
  11Xin thuật ra cho các nhạc sĩ đang trổi nhạc bên bến nước,
  Ðể họ diễn đi diễn lại ca khúc chiến thắng của CHÚA,
  Ca khúc chiến thắng của nông dân I-sơ-ra-ên.
  Hỡi dân của CHÚA, hãy cùng nhau kéo ra cổng thành tấn công quân giặc.

  12Hãy thức dậy! Hãy thức dậy! Hỡi Ðê-bô-ra!
  Hãy thức dậy! Hãy thức dậy! Hãy hát một bài ca!
  Hãy vùng dậy! Hỡi Ba-rác!
  Hãy dẫn những tù binh của ông đi, hỡi con trai của A-bi-nô-am!
  13Hãy tiến xuống, hỡi các con cháu còn sót lại của các nhà quý tộc;
  Dân của CHÚA tiến xuống chống lại những kẻ cường bạo.
  14Quân dân từ chi tộc Ép-ra-im kéo nhau ra thung lũng;
  Ði theo ông có Bên-gia-min, bà con dòng họ của ông;
  Những vị tư lệnh từ Ma-khia kéo đến,
  Và những người cầm gậy điều quân từ Xê-bu-lun tiến ra.
  15Những vị chỉ huy của I-sa-ca đi với Ðê-bô-ra;
  Phải, I-sa-ca đồng tâm hiệp lực với Ba-rác;
  Họ cùng nhau xông vào thung lũng;
  Còn trong các gia tộc của Ru-bên, người ta cứ đắn đo suy nghĩ trong lòng.
  16Vì sao các người còn chần chừ trong các ràn chiên,
  Ðể nghe tiếng kèn réo gọi các đàn chiên chăng?
  Ở trong các gia tộc của Ru-bên,
  Người ta cứ mãi đắn đo suy nghĩ trong lòng.
  17Ghi-lê-át vẫn còn ở mãi bên kia Sông Giô-đanh;
  Còn Ðan, sao ông cứ lẩn quẩn mãi trên các chiếc thuyền?
  A-se vẫn ngồi bất động bên bờ biển,
  Ðành lòng an nhiên tự tại bên các bến tàu!
  18Xê-bu-lun là những hào kiệt coi thường cái chết;
  Náp-ta-li cũng vậy, sẵn sàng hy sinh mạng sống ở chốn sa trường.
  19Các vua kéo đến, họ liền tiến đánh;
  Họ đánh các vua Ca-na-an ở Ta-a-nách, bên dòng nước Mê-ghi-đô;
  Họ chẳng màng gì đến tiền bạc của chiến lợi phẩm.
  20Trên trời, các vì sao chiến đấu;
  Chúng theo quỹ đạo của chúng mà đánh Si-sê-ra.
  21Dòng nước ở Ki-sôn đã cuốn trôi chúng mất;
  Dòng nước lũ của Ki-sôn đã lôi cuốn chúng đi.

  Hỡi linh hồn ta, hãy dũng mãnh tiến lên!
  22Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập;
  Tiếng ngựa phi rền dội khắp nơi.
  23Thiên sứ của CHÚA phán, ‘Hãy nguyền rủa Mê-rô,
  Hãy nguyền rủa dân cư của nó thật thậm tệ,’
  Vì chúng chẳng chịu đến giúp đỡ CHÚA,
  Chúng không đến giúp đỡ CHÚA đánh bại quân tàn bạo.

  24Người phụ nữ được phước nhất là Gia-ên vợ của Hê-be người Kê-ni;
  Ấy là người phụ nữ được phước nhất trong các bà nội trợ sống trong lều trại.
  25Hắn hỏi nước, bà đem cho sữa,
  Dùng chén sang bà đem sữa béo tiến dâng.
  26Tay trái bà cầm chiếc cọc, tay phải bà cầm cái búa của các lao công;
  Bà đóng vào Si-sê-ra một nhát,
  Ðập bể đầu và đâm thủng màng tang.
  27Hắn gục xuống, ngã quỵ, nằm bất động nơi chân bà;
  Hắn gục xuống nơi chân bà và ngã quỵ;
  Hắn gục xuống nơi nào, hắn chết ngay nơi đó.

  28Mẹ của Si-sê-ra ngóng trông qua cửa sổ,
  Bà nhìn qua màng thưa che cửa, và hỏi rằng,
  ‘Tại sao xe chiến mã của con ta chưa về?
  Tại sao tiếng vó ngựa của chiến xa của con ta chưa vang dội?’
  29Những nữ nhân hầu hạ khôn khéo lựa lời giải đáp,
  Chính bà cũng tự trả lời và thầm nghĩ:
  30‘Há chẳng phải chúng đã kiếm được và đang bận chia nhau chiến lợi phẩm đấy sao?
  Một hay hai phụ nữ cho mỗi chàng chiến sĩ;
  Những chiến lợi phẩm bằng vải nhuộm thì dành cho Si-sê-ra,
  Ô những tấm vải thêu và nhuộm đẹp biết bao!
  Há chẳng phải hai tấm vải thêu và nhuộm đẹp sẽ là chiến lợi phẩm làm khăn choàng cổ cho ta hay sao?’

  31Lạy CHÚA, nguyện tất cả những kẻ thù của Ngài đều bị diệt vong như vậy!
  Nguyện những kẻ yêu mến Ngài sẽ giống như mặt trời mọc lên rạng rỡ.”
 Sau đó xứ được hòa bình bốn mươi năm.