13

1Con khôn ngoan để ý nghe cha khuyên dạy,
Đứa nhạo cười bỏ lời khiển trách ngoài tai.
2Người lành thắng kiện nhờ nói năng dè dặt,
Kẻ ác chỉ ước ao toàn chuyện bạo tàn.
3Người tự chủ biết hãm cầm miệng lưỡi,
Kẻ hở môi gặt lấy thất bại hoài.
4Kẻ làm biếng mong muốn mà chẳng được chi,
Người siêng năng ước gì có nấy.
5Người công chính ghét những gì không ngay thật,
Kẻ ác ôn dối trá rồi gặt nhuốc nhơ.
6Đức công chính bảo vệ người ngay thẳng,
Tội lỗi luôn tiêu diệt kẻ tà tâm.
7Có người tỏ vẻ giàu mà chẳng có chi,
Có kẻ làm bộ nghèo mà giàu nứt vách.
8Người giàu mới có tiền chuộc mạng,
Còn kẻ nghèo đâu sợ ai bắt cóc.
9Đèn người lành sáng choang,
Đèn kẻ ác tắt ngấm.
10Tính kiêu căng chỉ sanh ra tranh chấp,
Nhưng ai khiêm tốn phục thiện mới là khôn ngoan.
11Của phi nghĩa là của phù vân,
Tiền mồ hôi nước mắt mới còn bền lâu.
12Hy vọng trì hoãn khiến lòng đau ê ẩm,
Mộng được thành làm phấn chấn tâm can.
13Kẻ coi thường giáo huấn, lãnh hậu hoạn chẳng sai,
Người kính trọng mạng lệnh nhận phần thưởng chắc chắn.
14Lời dạy của người khôn như nguồn sự sống,
Hướng dẫn người nghe thoát cạm bẫy tử thần.
15Lương tri đem lại lòng mến phục,
Nhưng đường xảo trá dẫy đầy gian nan.
16Người khôn suy tính kỹ càng,
Người dại hấp tấp tỏ mình ngây ngô.
17Sứ giả gian hùng ngã vào tội ác,
Khâm sai trung tín đem lại chữa lành.
18Khước từ kỷ luật gây ra bần cùng nhục nhã,
Ai đón nhận khiển trách sẽ thấy ngày quang vinh.
19Ước muốn thực hiện làm linh hồn khoan khoái,
Vì vậy kẻ ác ôm chặt lấy ước muốn lạc sai.
20Gần đèn thì sáng, gần người khôn trở nên khôn,
Gần mực thì đen, gần người khờ phải mang họa.
21Tai họa đuổi theo kẻ tội ác,
Phước hạnh bám sát người thiện lành.
22Của cải người lành để lại cho con cháu hưởng,
Gia tài kẻ ác dành cho người công chính dùng.
23Ruộng người nghèo có thể sản xuất nhiều hoa lợi,
Nhưng ăn ở bất lương sẽ thành công dã tràng.
24Ai kiêng roi vọt ghét con trai mình,
Người biết thương con không quên sửa trị nó.
25Người công chính ăn thì được ấm lòng,
Kẻ gian tà ăn mà vẫn đói meo.