17

1Thà sống thanh bần trong hòa thuận,
Còn hơn xung đột giữa giàu sang,
2Chủ để nô lệ khôn ngoan quản trị đứa con ngỗ nghịch
Cho nó đồng hưởng gia tài như con ruột.
3Nồi giót luyện bạc; lò lửa luyện vàng,
Chúa Hằng Hữu tôi luyện lòng người.
4Kẻ làm ác thích nghe lời phỉnh dối,
Người giả trá mê theo lời giảo quyệt.
5Ai chế diễu người nghèo, xúc phạm Đấng Tạo hóa,
Ai vui mừng thấy người ngộ nạn sẽ không khỏi hình phạt.
6Cháu chắt là vương miện của ông già,
Tổ phụ là vinh dự cho con cháu.
7Lời trang nhã không xứng người ngu,
Bậc lãnh tụ không nói câu xảo trá.
8Dùng tặng phẩm làm "viên ngọc thần,"
Đến đâu việc cũng thành viên mãn.
9Che đậy lỗi lầm được người yêu mến,
Nhắc lại sơ hở làm tình bằng hữu tiêu tan.
10Một lời quở trách thức tỉnh người khôn,
Hơn cả trăm roi đánh kẻ ngu muội.
11Người hung ác chỉ thích nổi loạn,
Sứ giả bạo tàn sẽ đi dẹp nó.
12Thà đương đầu với gấu cái mất con,
Còn hơn gặp người dại nổi khùng.
13Người nỡ lấy ác báo thiện,
Chẳng hề thoát hậu quả khốc hại.
14Tranh chấp khỏi đầu như đê vỡ,
Thà nên dứt lời trước khi cãi lộn.
15Chúa Hằng Hữu ghét người điêu trá,
Vàng thau tráo đổi, trắng đen đảo lừa.
16Kẻ khờ ôm bạc đi học khôn,
Lòng không chuyên, bạc cũng vô hiệu.
17Tình thân hữu keo sơn mãi mãi,
Nghĩa anh em quý lúc khổ nguy.
18Người dại dột bảo lãnh vội vàng,
Đem ách giữa đàng, mang vào cổ.
19Ai ưa tranh cạnh chuốc điều tội ác,
Phô trương cửa đẹp rước họa vô nhà
20Lòng xảo trá không hề thành đạt,
Lưỡi gian ngoa rước lấy họa tai.
21Con khờ khạo làm cha phiền lụy,
Người sầu khổ vì con điên dại.
22Niềm vui vẻ như thang thuốc bổ,
Nỗi thảm sầu phá hoại tủy xương.
23Người tham nhũng nhận hối lộ ngầmh¬[Nt 'hối lộ từ bụng']
Để làm lệch cán cân công lý.
24Người khôn sáng đeo đuổi khôn ngoan
Mắt kẻ dại nhìn chân trời góc bể.
25Con khờ dại làm rầu lòng cha,
Gây đắng cay cho mẹ đã sinh ra nó.
26Phạt vạ người công bằng,
Đánh đòn kẻ quyền quý.
Là hai việc sai lầm.
27Người khôn ngoan thường ít lời,
Kẻ sáng suốt hay bình tĩnh.
28Biết im lặng dại cũng thành khôn,
Biết hãm cầm miệng lưỡi được coi là sáng suốt.