13

Vòng truyền giáo thứ nhất của Phao-lô

1Hội thánh An-ti-ốt có năm nhà tiên tri và giáo sư: Ba-na-ba, Si-mê-ôn (còn có tên là Người Đen), Lư-si-út quê ở Ly-bi, Ma-na-ên, em nuôi vua chư hầu Hê-rốt và Sau-lơ. 2Hội thánh đang thờ phượng Chúa và nhịn ăn, Thánh Linh bảo: “Hãy dành riêng Ba-na-ba và Sau-lơ cho Ta, để làm công việc Ta ấn định.” 3Sau khi nhịn ăn cầu nguyện, Hội thánh đặt tay và tiễn hai ông lên đường.

Đảo Síp

4Được Thánh Linh ủy nhiệm, Ba-na-ba và Sau-lơ liền xuống Sê-lơ-xi đi thuyền đến đảo Síp. 5Cặp bến Sa-lâm, họ lần lượt công bố-Đạo Chúa trong các hội trường Do-thái khắp đảo Síp. Giăng cùng đi theo phụ tá. 6Tại Ba-phố, có Ba-giê-xu, biệt danh Ê-li-ma, phù thủy người Do-thái, mạo xưng là tiên tri. 7Ba-giê-xu quen thân tổng trấn Sê-giu Phao-lô. Tổng trấn là người khôn ngoan, sai mời Ba-na-ba và Sau-lơ đến giảng Đạo Chúa. 8Nhưng phù thủy Ê-li-ma chống đối hai ông, tìm cách khuyên tổng trấn đừng tin Chúa. 9Bấy giờ Sau-lơ — biệt danh là Phao-lô — được đầy dẫy Thánh Linh, quắc mắt nhìn tên phù thủy: 10“Anh là người đầy gian trá xảo quyệt, là con ác quỷ, kẻ thù công lý! Anh không ngưng phá hoại công việc Chúa sao? 11Này, Chúa ra tay phạt anh bị mù, không nhìn thấy mặt trời một thời gian.” Lập tức bóng tối dày đặc bao phủ Ê-li-ma. Anh phải quờ quạng tìm người dẫn dắt. 12Thấy việc phi thường, tổng trấn liền tin Chúa và ngạc nhiên về Đạo Chúa.

Thành An-ti-ốt xứ Bi-si-đi

13Phao-lô và các bạn từ Ba-phố xuống tàu đi Bẹt-ga, xứ Bam-phi-ly, còn Giăng rời họ trở về Giê-ru-sa-lem. 14Từ Bẹt-ga, họ đến An-ti-ốt xứ Bi-si-đi. Ngày thứ bảy họ vào thăm hội trường Do-thái. 15Sau khi đọc sách luật Mai-sen và các sách tiên tri, các quản lý hội trường sai người mời Phao-lô và Ba-na-ba: “Thưa các ông, nếu các ông có lời khích lệ dân chúng, xin cứ nói!” 16Phao-lô đứng dậy đưa tay chào và phát biểu: “Thưa đồng bào, thưa quý vị có lòng kính sợ Thượng Đế,
17“Thượng Đế của dân Y-sơ-ra-ên đã chọn tổ tiên chúng ta, cho họ thịnh vượng tại xứ Ai-cập, dùng quyền năng phi thường dìu dắt họ ra khỏi xứ đó. 18Suốt bốn mươi năm, Ngài nhẫn nại chịu đựng họ giữa sa mạc. 19Sau khi tiêu diệt bảy dân tộc xứ Ca-na-an, Ngài chia đất cho họ làm sản nghiệp.
20“Trong bốn trăm năm mươi năm, Chúa lập các thẩm phán lãnh đạo họ đến đời tiên tri Sa-mu-ên. 21‘Theo lời thỉnh cầu của nhân dân, Thượng Đế lập Sau-lơ, con trai Kích, thuộc đại tộc Bên-gia-min làm vua trong bốn mươi năm. 22Sau khi truất phế Sau-lơ, Chúa đặt Đa-vít lên ngai và chứng nhận: ‘Ta đã tìm thấy Đa-vít, con trai Gie-sê, là người làm Ta hài lòng; Đa-vít sẽ thực hiện chương trình Ta.’ 23Đúng theo lời hứa, Thượng Đế lập Chúa Giê-xu, hậu tự Đa-vít làm Cứu Chúa của Y-sơ-ra-ên.
24“Trước khi Chúa Cứu Thế đến, Giăng đã dạy nhân dân phải ăn năn tội lỗi và chịu báp-tem. 25Khi hoàn thành nhiệm vụ, Giăng tuyên bố: ‘Anh em tưởng tôi là ai? Tôi không phải là Chúa Cứu Thế. Chúa đến sau tôi, nhưng tôi không đáng hầu hạ Ngài.’
26“Thưa đồng bào và quý vị có lòng kính sợ Thượng Đế, Chúa Cứu Thế đã đến với chúng ta. 27Vì dân thành Giê-ru-sa-lem và các cấp lãnh đạo không biết Chúa, cũng không hiểu các lời tiên tri thường đọc ngày thứ bảy, nên đã giết Chúa và vô tình làm ứng nghiệm lời tiên tri. 28Dù không tìm được lý do khép Ngài vào tội tử hình, nhưng họ vẫn cứ xin Phi-lát giết Ngài. 29Sau khi làm ứng nghiệm mọi lời đã chép về Chúa, họ gỡ thi thể Ngài khỏi cây thập tự và táng trong ngôi mộ. 30Nhưng Thượng Đế đã cho Ngài sống lại! 31Trong nhiều ngày liên tiếp Chúa hiện ra gặp những người từng theo Ngài từ xứ Ga-li-lê đến Giê-ru-sa-lem, và hiện nay họ còn làm chứng về Ngài cho nhân dân.
32,33“Chúng tôi xin công bố Tin Mừng cho quý vị: Điều Thượng Đế hứa với tổ tiên chúng ta ngày trước, Ngài đã thực hiện trong thời đại chúng ta: Ngài đã khiến Chúa Giê-xu sống lại, như Thi thiên thứ hai đã viết:
‘Ngươi là Con Ta
Ngày nay Ta đã sinh ngươi.’
34Thượng Đế hứa cho Ngài sống lại, không bao giờ bị mục nát:
‘Ta sẽ cho Con đặc ân Mà Ta đã hứa với Đa-vít.’
35và ‘Chúa không để Đấng Thánh Ngài bị mục nát.’
36Lời hứa ấy không phải nói về Đa-vít, vì sau khi phục vụ Thượng Đế suốt đời, Đa-vít đã chết, được an táng bên cạnh tổ phụ, và thi hài cũng rữa nát như mọi người. 37Nhưng Đấng sống lại do quyền Thượng Đế thì không hề mục nát. 38Vậy, thưa quý vị, nhờ Chúa Giê-xu, quý vị được nghe công bố ân tha tội của Thượng Đế: 39‘Ai tin Chúa Cứu Thế đều được tha thứ tất cả tội lỗi và được Chúa thừa nhận là người công chính.’ Đó là điều mà luật pháp Mai-sen không bao giờ thực hiện. 40Xin quý vị thận trọng vì có lời tiên tri cảnh cáo:
41“Này, những kẻ khinh thường chân lý
Hãy nhìn xem, kinh ngạc,
Rồi bị diệt vong!
Vì trong đời các ngươi Ta sẽ làm một việc
Dù ai thuật lại các ngươi cũng chẳng tin.’ ”
42Khi Phao-lô và Ba-na-ba bước ra khỏi hội trường, dân chúng nài nỉ hai ông trở lại giảng giải thêm Đạo Chúa ngày thứ bảy tuần sau. 43Giải tán xong, nhiều người Do-thái và người bản xứ theo đạo Do-thái đi theo Phao-lô và Ba-na-ba. Hai ông nói chuyện với họ và khích lệ họ tiếp tục sống trong ân phúc Chúa.
44Ngày thứ bảy sau, hầu hết dân trong thành tập họp để nghe Đạo Chúa. 45Thấy quần chúng đông đảo, các nhà lãnh đạo Do-thái sinh lòng ganh tị, phản đối những lời Phao-lô giảng dạy và nhục mạ ông. 46Phao-lô và Ba-na-ba dõng dạc tuyên bố: “Đạo Chúa được truyền giảng cho đồng bào trước, nhưng đồng bào khước từ và xét mình không đáng được sống vĩnh cửu, nên chúng tôi quay sang người nước ngoài. 47Vì Chúa đã truyền dạy chúng tôi:
‘Ta dùng con làm ánh sáng cho các dân tộc
Để truyền Đạo cứu rỗi khắp thế giới.’ ”
48Người bản xứ nghe xong đều vui mừng ca tụng Phúc âm. Những người sẵn sàng tiếp nhận sự sống vĩnh cửu đều tin Chúa.
49Đạo Chúa được truyền bá khắp miền đó. 50Nhưng các nhà lãnh đạo Do-thái xúi giục các phụ nữ quý phái sùng đạo Do-thái và các nhà chức trách thành phố khủng bố Phao-lô và Ba-na-ba, trục xuất hai ông khỏi lãnh thổ. 51Hai ông giủ áo ra đi, đến thành Y-cô-ni. 52Còn các tín hữu được đầy dẫy Thánh Linh và tràn ngập vui mừng.