16

Đảng Cô-rê

1Một người tên Cô-rê (con Dít-sê-ha, cháu Kê-hát, chắt Lê-vi) âm mưu với ba người thuộc đại tộc Ru-bên là Đa-than, A-bi-ram (hai con của Ê-li-áp) và Ôn (con Phê lết), 2nổi loạn chống Mai-sen. Có đến 250 người lãnh đạo Y-sơ-ra-ên, là nhân viên của hội đồng nhân dân, tham dự cuộc nổi loạn này. 3Họ đến gặp Mai-sen và A-rôn, nói: "Các ông chuyên quyền và lạm quyền quá! Toàn thể cộng đồng Y-sơ-ra-ên đều là thánh và Ngài ở cùng chúng ta tất cả. Tại sao riêng hai ông tự cho mình có quyền cai trị dân của Chúa?"
4Nghe vậy, Mai-sen sấp mình xuống đất. 5Ông nói với Cô-rê và đồng bọn: "Sáng mai Chúa sẽ cho biết ai là người của Ngài, ai là người thánh được gần gũi Ngài, người Ngài chọn sẽ được phép đến gần Ngài. 6,7Sáng mai các ông (Cô-rê và người phe đảng Cô-rê) sẽ cầm lư hương đựng đầy lửa rồi bỏ hương trên lửa trước mặt Chúa, xem thử ai được Ngài chọn. Con cháu Lê-vi ơi, quá quắt lắm rồi!"
8Mai-sen lại bảo Cô-rê: "Này, con cháu Lê-vi, nghe đây! 9,10Ông cho rằng việc Thượng Đế của Y-sơ-ra-ên chọn ông và anh em ông, là người Lê-vi, cho đến gần hầu việc Ngài trong Đền thờ và đứng trước nhân dân để phục vụ họ là một việc nhỏ mọn sao? Và bây giờ ông còn muốn dòm ngó chức tế lễ tối cao nữa à? 11Ông và những người theo ông đã toa rập nhau để chống đối Chúa, chứ A-rôn có làm gì mà các ông thống trách?"
12Nói xong, Mai-sen sai người đi mời Đa-than và A-bi-ram (con Ê-li-áp), nhưng họ nói: "Chúng tôi không thèm đến đâu 13Ông đã bắt chúng tôi bỏ một xứ màu mỡ để vào chết trong sa mạc, thế mà ông còn muốn làm vua chúng tôi nữa sao? 14Ông đâu có đem chúng tôi vào xứ phì nhiêu, cũng chẳng cho chúng tôi đồng ruộng hay vườn nho. Ông tưởng ông cứ che mắt người ta mãi được sao?" Vậy họ nhất định không đến gặp Mai-sen.
15Mai-sen giận lắm nên thưa với Chúa: "Xin Chúa đừng nhận lễ vật của họ! Con chẳng hề lấy gì của họ cả, dù chỉ là một con lừa; cũng không hề làm hại họ bao giờ."
16Rồi Mai-sen bảo Cô-rê: "Ngày mai, ông và những người theo ông sẽ cùng với A-rôn đến trình diện Chúa. 17Mỗi người phải lấy lư hương, bỏ hương vào, đem đến trước mặt Chúa. Hai trăm năm mươi người cầm hai trăm năm mươi lư hương, cả ông và A-rôn cũng sẽ cầm lư hương."
18Vậy, họ bỏ lửa và hương vào lư cầm đến đứng chung với Mai-sen và A-rôn tại cửa Đền hội kiến. 19Vì Cô-rê đã sách động nhân dân, nên họ kéo đến phản đối Mai-sen và A-rôn tại của Đền hội kiến. Vinh quang của Chúa phát hiện trước toàn dân. 20Chúa bảo Mai-sen và A-rôn: 21“Tránh xa họ ra, Ta sẽ tiêu diệt đám dân này tức khắc!" 22Hai ông liền quỳ mọp xuống, thưa: "Lạy Chúa, là Chúa Tể của linh hồn mọi người, nếu có một người phạm tội, Chúa sẽ giận toàn dân sao?"
23,24Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: "Ra lệnh cho nhân dân tránh xa trại của Cô-rê, Đa-than và A-bi-ram!"
25Mai-sen đứng lên, đi đến trại của Đa-than và A-bi-ram. Các trưởng lão đi theo Mai-sen. 26Ông kêu gọi nhân dân: "Xin đồng bào tránh xa trại của những người độc ác này, đừng động đến một vật gì của họ hết, đừng để một ai phải chết vì tội của họ cả." 27Vậy, nhân dân đều tránh xa trại của Cô-rê, Đa-than và A-bi-ram. Đa-than và A-bi-ram lì lợm ra đứng tại cửa trại cùng với vợ và con cái lớn bé của mình.
28Mai-sen nói: "Bây giờ mọi người sẽ biết rằng Chúa đã sai tôi làm công việc cho Ngài, vì những việc tôi đã làm không phải tự tôi làm đâu. 29Nếu những người này chết cách thông thường như tất cả những người khác, thì Chúa đã không sai tôi. 30Nhưng nếu Chúa làm một điều lạ, nếu đất nứt ra nuốt sống họ và mọi vật của họ, nếu họ còn sống mà đi xuống âm phủ, thì trường hợp này có nghĩa là họ đã khinh bỉ Chúa."
31,32Mai-sen vừa dứt lời, đất dưới chân họ liền nứt ra, nuốt chửng lấy họ và gia đình họ, luôn những người theo phe đảng Cô-rê. Tất cả tài sản họ đều bị đất nuốt. 33Vậy họ xuống âm phủ trong lúc đang sống, đất phủ lấp họ, và như vậy họ bị diệt trừ khỏi cộng đồng nhân dân. 34Người Y-sơ-ra-ên đứng chung quanh đó nghe tiếng thét lên, đều kinh hoàng chạy trốn, sợ đất nuốt mình. 35Lửa từ Chúa lóe ra thiêu hóa hai trăm năm mươi người dâng hương.
36Sau đó, Chúa bảo Mai-sen: 37“Con dặn Ê-lê-a-sa, con thầy tế lễ A-rôn nhặt các lư hương từ trong đám lửa ra, vì các lư hương ấy đã được thánh hóa; cũng đem lửa trong các lư hương đi đổ ngoài xa. 38Rồi lấy các lư hương của những người đã chết vì tội mình đem dát mỏng để bọc bàn thờ; các lư hương trở nên thánh vì người ta đã dùng nó trước mặt Chúa. Tấm đồng dát mỏng bọc bàn thờ này có công dụng nhắc nhở, cảnh cáo người Y-sơ-ra-ên."
39Thầy tế lễ Ê-lê-a-sa vâng lời, lấy các lư hương đống này, dát mỏng thành một tấm đồng dùng để bọc bàn thờ. 40Tấm đồng này dùng để nhắc nhở, cảnh cáo người Y-sơ-ra-ên rằng: Từ các thầy tế lễ là con cháu A-rôn ra, không ai được đến dâng hương trước mặt Chúa, nếu ai bất tuân sẽ phải chết như Cô-rê và đồng bọn. Vậy Ê-lê-a-sa thi hành lệnh của Chúa, do Mai-sen truyền lại.

Dân nổi loạn

41Thế nhưng, qua sáng hôm sau, nhân dân nổi lên trách móc Mai-sen và A-rôn: "Các ông đã giết dân của Chúa." 42Họ họp nhau lại để chống nghịch Mai-sen và A-rôn, nhưng khi vừa quay lại phía Đền hội kiến, họ thấy Đám mây bao phủ Đền, đồng thời vinh quang của Chúa phát hiện. 43,44Mai-sen và A-rôn đến đứng trước cửa Đền hội kiến. Chúa bảo Mai-sen: 45 Con tránh xa dân này ra, Ta sẽ tiêu diệt họ tức khắc." Mai-sen và A-rôn liền sấp mình xuống. 46Mai-sen giục A-rôn: "Anh lấy lư hương, gặp lửa trên bàn thờ vào, bỏ hương lên trên, đem ngay đến chỗ dân đứng để làm lễ chuộc tội cho họ, vì cơn phẫn nộ của Chúa đã phát ra, tai vạ đã khởi sự." 47A-rôn vâng lời Mai-sen, chạy vào giữa đám dân, vì tai vạ đã phát khởi trong nhân dân; ông bỏ hương vào lư, làm lễ chuộc tội cho dân. 48A-rôn đứng giữa người sống và kẻ chết, thì tai vạ dừng lại. 49Số người chết vì tai vạ này lên đến mười bốn ngàn bảy trăm, không kể số người chết với Cô-rê hôm trước. 50Khi tai vạ đã dừng lại, A-rôn trở về trước cửa Đền hội kiến, nơi Mai-sen đang đứng.