17

Lời tiên tri về sự trừng phạt Đa-mách

1Lời tiên tri về Đa-mách:

  “Nầy, Đa-mách sẽ không còn là một thành nữa
   Mà sẽ trở nên một đống đổ nát.
  2Các thành của A-rô-e bị bỏ hoang
   Và sẽ làm chỗ cho bầy chiên nằm nghỉ,
   Chẳng ai làm chúng kinh hãi.
  3Đồn lũy sẽ biến mất khỏi Ép-ra-im,
   Vương quốc của Đa-mách cũng không còn;
  Số người còn sót lại của A-ram
   Cũng sẽ giống như vinh quang của dân Y-sơ-ra-ên.”


  4“Trong ngày đó, vinh quang của Gia-cốp sẽ giảm đi,
   Thân xác béo mập sẽ trở nên gầy ốm.
  5Điều ấy sẽ xảy ra như khi con gặt túm các ngọn lúa
   Rồi dùng cánh tay cắt bông lúa;
  Và như khi người ta mót lúa
   Trong thung lũng Rê-pha-im
  6Thì sẽ còn sót lại những bông lúa mót được;
   Như khi người ta rung cây ô-liu,
  Còn sót hai ba trái
   Trên đầu cành rất cao,
  Hoặc bốn năm trái
   Trên những cành sai quả.”

Dân sót của Y-sơ-ra-ên sẽ trở về với Chúa

7Trong ngày đó, người ta sẽ hướng về Đấng Tạo Hóa mình, và mắt họ chăm nhìn Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên. 8Họ sẽ không còn hướng về các bàn thờ là công việc của tay mình, và không còn nhìn đến các vật bởi ngón tay mình làm ra, dù là các tượng Át-tạt-tê hay bàn thờ dâng hương.
9Trong ngày đó, các thành kiên cố của họ sẽ giống như những nơi bị bỏ hoang trong rừng hoặc trên đỉnh núi, là những nơi đã bị bỏ hoang trước mặt con dân Y-sơ-ra-ên; đó là cảnh hoang tàn.

  10Vì ngươi đã quên Đức Chúa Trời của sự cứu rỗi ngươi,
   Không nhớ đến Vầng Đá trú ẩn của ngươi.
  Cho nên dù ngươi trồng vườn cây tốt nhất,
   Lại ươm mầm giống nho ngoại quốc;
  11Trong ngày ngươi trồng, ngươi thấy nó lớn lên,
   Vào một buổi sáng, hạt giống đâm chồi nở hoa;
  Nhưng trong ngày buồn rầu đau đớn
   Thì mùa màng mất hết!

  12Ôi, các dân đông đảo náo động làm sao!
   Chúng gầm lên như biển cả thét gào!
  Tiếng ồn ào của các dân
   Ầm ầm như tiếng của nhiều dòng thác đổ!
  13Thật, các dân gào lên như nhiều dòng nước đổ ầm ầm,
   Nhưng khi Chúa quở trách, chúng trốn đi xa,
  Và bị đùa đi như rơm rác trên núi bị gió thổi,
   Như bụi đất gặp cơn gió bão.
  14Vào buổi tối, kìa, có sự kinh hãi,
   Trước lúc bình minh, chúng chẳng còn gì.
  Đó là phần của quân cướp phá,
   Là số phận dành cho bọn cướp bóc chúng ta.