38

Ê-xê-chia lâm bệnh và được chữa lành

(II Vua 20:1-11; II Sử 32:24-26)

1Trong những ngày đó, Ê-xê-chia lâm bệnh sắp chết. Nhà tiên tri Ê-sai, con trai A-mốt, đến gặp vua và nói: “Đức Giê-hô-va phán thế nầy: ‘Hãy sắp đặt việc nhà của con vì con sắp chết, không sống được nữa.’”
2Ê-xê-chia quay mặt vào tường và cầu nguyện với Đức Giê-hô-va: 3“Lạy Đức Giê-hô-va, xin nhớ lại rằng con vẫn bước đi trước mặt Ngài cách trung tín hết lòng, và làm điều thiện dưới mắt Ngài!” Rồi Ê-xê-chia khóc rất thảm thiết.
4Bấy giờ, có lời Đức Giê-hô-va phán cho Ê-sai: 5“Hãy trở lại nói với Ê-xê-chia rằng Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Đa-vít, tổ phụ vua, phán thế nầy: ‘Ta đã nghe lời cầu nguyện của con và thấy nước mắt con. Nầy, Ta sẽ cho con sống thêm mười lăm năm nữa. 6Ta sẽ giải cứu con cùng thành nầy khỏi tay vua A-si-ri, và Ta sẽ bảo vệ thành nầy.’
7Đây là dấu hiệu Đức Giê-hô-va ban cho vua để chứng tỏ rằng Đức Giê-hô-va sẽ thực hiện điều Ngài đã phán hứa: 8‘Nầy, Ta sẽ làm cho bóng mặt trời đã chiếu xuống các bậc của đồng hồ mặt trời của A-cha lui lại mười bậc.’” Vậy, trên đồng hồ mặt trời, bóng mặt trời đã lui lại mười bậc mà nó đã đi qua.

Bài ca chúc tụng Chúa của Ê-xê-chia

9Sau khi lâm bệnh và được chữa lành thì Ê-xê-chia, vua Giu-đa, đã viết những lời nầy:
  10Tôi từng nói: “Giữa chừng cuộc đời,
   Tôi phải ra đi;
  Những năm còn lại của đời tôi,
   Tôi bị tiêu mất nơi các cửa âm phủ!”
  11Tôi từng nói: “Tôi chẳng còn thấy Đức Giê-hô-va nữa,
   Là Đức Giê-hô-va ở trên đất người sống.
  Tôi không còn nhìn thấy loài người nữa,
   Là những người đang sống trên trần gian.
  12Nơi ở của tôi bị nhổ lên và dời xa khỏi tôi
   Như cái lều của người chăn chiên.
  Tôi cuốn đời tôi như thợ dệt cuốn vải;
   Chúa cắt tôi khỏi khung cửi;
   Sớm còn tối mất, Chúa kết thúc đời tôi!
  13Tôi giữ yên lặng cho đến sáng mai,
   Nhưng Ngài đã xé tất cả xương tôi như sư tử.
   Sớm còn tối mất, Chúa kết thúc đời tôi!

  14Tôi rầm rì như chim hạc, chim yến;
   Gù gù như chim bồ câu;
  Mắt tôi mỏi mòn nhìn lên cao.”

  “Lạy Chúa, con đang trong cơn khốn đốn,
   Xin Ngài cứu giúp con.
  15Con biết nói gì đây? Vì Ngài đã phán với con
   Thì Ngài cũng đã làm thành việc ấy.
  Suốt đời, con sẽ bước đi cách khiêm nhường
   Vì tâm hồn con đầy nỗi đắng cay.

  16Lạy Chúa, người ta sống là nhờ những điều ấy;
   Thần linh con cũng nhờ đó mà sống!
  Xin Chúa chữa lành cho con
   Và bảo tồn sự sống của con.”

  17Nầy, nỗi cay đắng của tôi
   Đã trở nên sự bình an!
  Chúa đã yêu thương linh hồn tôi,
   Đem nó ra khỏi hầm hủy diệt,
  Vì Chúa đã ném mọi tội lỗi tôi
   Ra sau lưng Ngài.
  18Vì âm phủ không thể cảm tạ Chúa,
   Sự chết không thể ca ngợi Ngài;
  Những kẻ đã xuống mồ
   Không còn hi vọng nơi sự thành tín của Ngài nữa.
  19Người sống, chỉ có người sống mới cảm tạ Chúa,
   Như tôi làm hôm nay.
  Người làm cha hãy dạy cho con cái mình
   Biết sự thành tín của Ngài.

  20Đức Giê-hô-va là Đấng cứu rỗi tôi!
   Trọn đời chúng tôi sẽ đàn và hát
   Trong nhà Đức Giê-hô-va!

21Ê-sai bảo các đầy tớ vua: “Hãy lấy một cái bánh trái vả đắp trên chỗ ung độc thì vua sẽ sống.” 22Ê-xê-chia hỏi: “Có dấu hiệu nào cho biết rằng ta còn được lên đền thờ Đức Giê-hô-va không?”