2

Các sứ đồ nhìn nhận Phao-lô

1Mười bốn năm sau, tôi lại lên Giê-ru-sa-lem với Ba-na-ba và Tích. 2Vâng theo điều Chúa chỉ bảo, tôi về thủ đô gặp riêng các lãnh tụ Hội thánh, trình bày Phúc âm tôi đã truyền giảng cho người nước ngoài, để họ biết rõ công việc của tôi trước nay là đúng và hữu ích. 3Họ cũng không buộc Tích — một người Hy-lạp cùng đi với tôi — phải chịu cắt bì. 4Tuy nhiên, một số tín đồ giả mạo đã trà trộn vào Hội thánh để do thám chúng ta, xem chúng ta được tự do trong Chúa Cứu Thế Giê-xu như thế nào. Họ nhằm mục đích trói buộc chúng ta vào luật lệ của họ, chẳng khác gì bắt chúng ta làm nô lệ. 5Đối với hạng người ấy, chúng tôi không nhượng bộ tí nào, dù trong giây phút, để anh em khỏi hiểu lầm rằng con người được cứu rỗi nhờ lễ cắt bì và luật pháp Do-thái. 6Về các nhà lãnh đạo quan trọng — dù họ quan trọng đến đâu cũng chẳng quan hệ gì với tôi, vì Thượng Đế không thiên vị ai — họ cũng không bổ khuyết gì cho tôi cả. 7Trái lại, họ thấy rõ tôi được Chúa ủy thác việc truyền giảng Phúc âm cho người nước ngoài cũng như Phê-rơ truyền giáo cho người Do-thái. 8Vì Thượng Đế đang thúc đẩy Phê-rơ làm sứ đồ cho người Do-thái cũng thúc đẩy tôi truyền giảo cho các nước ngoài. 9Nhận thấy ân phúc Chúa ban cho tôi, Gia-cơ, Phê-rơ và Giăng, là ba nhà lãnh đạo tối cao của Hội thánh đã siết chặt tay tôi và Ba-na-ba, khích lệ chúng tôi cứ tiếp tục truyền giáo cho các dân tộc nước ngoài trong khi họ truyền giảng cho người Do-thái. 10Họ chỉ nhắc chúng tôi cứu tế người nghèo khổ là điều chính tôi cũng đã hăng hái thực thi.

Phao-lô trách Phê-rơ

11Khi Phê-rơ đến thành An-ti-ốt, tôi phải phản đối ông trước mặt mọi người vì hành động của ông thật đáng trách. 12Lúc mấy người Do-thái, bạn của Gia-cơ, chưa đến, Phê-rơ vẫn ngồi ăn chung với các tín hữu nước ngoài (là những người không chịu cắt bì hoặc giữ luật pháp Do-thái). Nhưng khi họ đến nơi, ông tránh ra nơi khác, không ăn chung với người nước ngoài nữa, vì sợ những người Do-thái theo chủ trương ‘phải chịu cắt bì mới được cứu rỗi’. 13Các tín hữu Do-thái khác, kể cả Ba-na-ba, cũng bắt chước hành động thiếu thành thật ấy.
14Thấy họ không hành động ngay thẳng theo chân lý Phúc âm, tôi liền trách Phê-rơ trước mặt mọi người: “Anh là người Do-thái, từ lâu đã bỏ luật pháp Do-thái, sao anh còn buộc người nước ngoài phải vâng giữ luật pháp đó? 15Anh và tôi đều là người Do-thái, không thuộc về các dân tộc tội lỗi; 16chúng ta đều biết rõ con người được Thượng Đế tha tội nhờ tin Chúa Cứu Thế Giê-xu chứ không nhờ tuân theo luật pháp Do-thái. Vì thế chúng ta đã tin Chúa Cứu Thế Giê-xu, để được Thượng Đế tha tội — nhờ đức tin chứ không nhờ luật pháp, vì không có một người nào nhờ giữ luật pháp mà được cứu rỗi.”
17Nếu chúng ta tin Chúa Cứu Thế cứu rỗi chúng ta, rồi quay lại nhận mình có tội, cần phải chịu cắt bì và giữ luật pháp mới được cứu rỗi, hóa ra Chúa Cứu Thế lại đưa chúng ta vào vòng tội lỗi hay sao? Tuyệt đối không! 18Vì nếu tôi tái lập luật pháp mà tôi đã lật đổ, trở lại vâng giữ luật pháp để được cứu rỗi, thì tôi là người phạm pháp. 19Nhờ Thánh kinh, tôi biết chẳng phải vì tuân theo luật pháp mà con người được đẹp lòng Thượng Đế, nhưng vì tin Chúa Cứu Thế. 20Tôi đã bị đóng đinh vào cây thập tự với Chúa Cứu Thế; hiện nay tôi sống không phải là tôi sống nữa, nhưng Chúa Cứu Thế sống trong tôi. Những ngày còn sống trong thể xác, tôi sống do niềm tin vào Con Thượng Đế. Ngài đã yêu thương tôi và dâng hiến mạng sống Ngài vì tôi. 21Tôi không phải là người phủ nhận giá trị sự chết của Chúa Cứu Thế. Nếu con người có thể được cứu rỗi nhờ vâng giữ luật pháp thì Chúa Cứu Thế không cần chịu chết làm gì!