10

Người chăn từ ái

1 “Tôi quả quyết, người nào không dám đi qua cửa, nhưng leo rào vào chuồng chiên là quân trộm cướp. 2Người qua cửa vào chuồng mới là người chăn chiên. 3Người gác mở cửa đón người chăn, chiên nghe tiếng liền chạy đến. Người chăn gọi tên từng con chiên và dẫn ra khỏi chuồng. 4Khi chiên ra hết, người chăn đi trước, đàn chiên theo sau vì quen tiếng người chăn. 5Chiên không theo người lạ nhưng chạy trốn vì không quen tiếng người lạ.”
6Khi Chúa Giê-xu kể ngụ ngôn này, người nghe không hiểu ý.
7Ghúa giải thích cho môn đệ: “Thật ra, ta là cửa vào chuồng chiên. 8Bọn trộm cướp đã đến trước ta nhưng chiên không nghe theo họ. 9Ta là cái cửa, ai vào cửa này sẽ được cứu rỗi, tự do đi lại và tìm gặp đồng cỏ xanh tươi. 10Kẻ trộm chỉ đến ăn cắp, giết hại và tàn phá, còn ta đến để đem lại sự sống sung mãn.
11"Ta là người chăn từ ái. Người chăn từ ái sẵn lòng hy sinh tính mạng vì đàn chiên. 12Kẻ chăn thuê không phải là người chăn thật, đàn chiên không phải của nó, nên gặp muông sói là nó bỏ chạy. Muông sói sẽ vồ lấy chiên, đuổi chiên chạy tán loạn. 13Nó bỏ chạy không lo nghĩ đến chiên vì nó chỉ chăn thuê kiếm tiền.
14“Ta là người chăn từ ái: ta biết chiên ta và chiên ta biết ta, 15cũng như Cha biết
ta và ta biết Ngài. Ta sẵn lòng hy sinh tính mạng vì chiên.
16Ta còn nhiều chiên khác không thuộc chuồng này, ta phải dẫn chúng về, chúng sẽ nghe theo tiếng ta. Rồi chỉ có một đàn chiên, với một người chăn duy nhất.
17“Chúa Cha yêu mến ta vì ta hy sinh tính mạng và ta được lại. 18Không ai có quyền giết ta, nhưng ta tình nguyện hy sinh. Ta có quyền hy sinh tính mạng và có quyền lấy lại. Chúa Cha đã bảo ta thi hành việc ấy.”
19Nghe Chúa dạy, người Do-thái lại chia rẽ nhau. 20Có người nói: “Ông này bị quỷ ám rồi lên cơn nói sảng, các ông còn nghe làm gì?” 21Người khác cãi: “Người bị quỷ ám đâu nói được những lời ấy! Quỷ làm sao chữa lành người mù?”

Người Do-thái khước từ Chúa

22Vào mùa đông, tại Giê-ru-sa-lem có lễ Khánh thành Đền thờ. 23Khi Chúa Giê-xu đi qua dưới mái hiên Sa-lô-môn trong khuôn viên Đền thờ, 24các nhà lãnh đạo Do-thái vây quanh Chúa, chất vấn: “Thầy cứ để chúng tôi hoang mang đến bao giờ? Nếu Thầy là Chúa Cứu Thế, cứ nói thẳng cho chúng tôi biết!”
25Chúa đáp: “Tôi đã nói mà các ông không tin. Bao nhiêu phép lạ tôi nhân danh Cha thực hiện đều là bằng chứng hiển nhiên. 26Nhưng các ông vẫn không tin, vì các ông không phải chiên của tôi. 27Đàn chiên tôi nghe tiếng tôi, tôi biết chúng và chúng theo tôi. 28Tôi cho chúng sự sống vĩnh cửu, chúng chẳng bị hư vong, và chẳng ai có thể cướp chúng khỏi tay tôi. 29Cha tôi đã cho tôi đàn chiên đó. Cha tôi có uy quyền tuyệt đối, nên chẳng ai có thể cướp chiên khỏi tay Cha. 30Tôi với Cha là một.”
31Các nhà lãnh đạo Do-thái lại lượm đá để ném Chúa. 32Chúa hỏi: “Tôi đã làm trước mắt các ông bao nhiêu phép lạ theo lệnh Cha tôi. Vì lý do nào các ông ném đá tôi?”
33Họ đáp: “Không phải vì Thầy làm phép lạ mà chúng tôi ném đá, nhưng vì Thầy xúc phạm Thượng Đế. Thầy là: người mà dám tự xưng là Thượng Đế!”
34Chúa giải thích: “Thánh kinh đã ghi: Thượng Đế phán ‘Các ngươi là thần’. 35Một khi Thượng Đế gọi những người nghe lời Ngài là thần - câu này trích trong Thánh kinh, mà Thánh kinh không thể sai lầm - 36thì khi tôi nói: Tôi là Con Thượng Đế, vì Ngài ủy thác cho tôi chức vụ thánh và sai tôi xuống trần gian, tại sao các ông tố cáo tôi xúc phạm Thượng Đế? 37Nếu tôi không làm công việc kỳ diệu của Thượng Đế, các ông đừng tin tôi. 38Nhưng nếu tôi làm công việc Ngài, dù không tin tôi các ông cũng phải tin công việc tôi. Nhờ đó các ông sẽ nhận thức rằng Cha ở trong tôi và tôi ở trong Cha.”
39Một lần nữa, họ sửa soạn bắt Chúa, nhưng Chúa lánh đi nơi khác.
40Chúa vượt sông Giô-đanh đến ngụ tại nơi Giăng làm báp-tem khi trước. 41Nhiều người đi theo Chúa và nhìn nhận: “Dù Giăng không làm phép lạ, nhưng mọi điều Giăng nói về Ngài đều đúng cả.” 42Tại đây có nhiều người tin Ngài là Chúa Cứu Thế.