12

Giê-rê-mi-a Than Thở với Chúa

  1Lạy CHÚA, Ngài lúc nào cũng đúng mỗi khi con trình duyên cớ của con trước mặt Ngài,
  Dầu vậy, xin cho con thưa với Ngài nỗi ray rứt của con:
  Tại sao kẻ gian ác lại luôn được thịnh vượng?
  Tại sao bọn tráo trở được hạnh phúc bình an?
  2Ngài trồng chúng xuống và chúng đã đâm rễ mạnh;
  Chúng lớn lên và ra trái đầy cành;
  Nghe miệng chúng nói, tưởng chúng gần Ngài tha thiết,
  Nhưng lòng chúng xa không biết đến ngần nào.
  3Còn Ngài, CHÚA ôi, Ngài biết rõ lòng con;
  Ngài đã thấy con và thử con;
  Ngài biết rõ lòng con luôn tin cậy Ngài.
  Xin lôi cổ chúng ra như chiên bị đem đi làm thịt,
  Xin tách chúng ra để chờ ngày bị giết thịt.
  4Ðất sẽ than khóc cho đến bao lâu nữa?
  Cỏ trong đồng sẽ khô héo đến bao giờ?
  Vì sự gian ác của những kẻ sống trong xứ mà thú vật và chim trời đều bị tuyệt giống;
  Thế mà chúng còn nói,
  “Ngài sẽ không thấy được tương lai của chúng ta ra thế nào đâu.”

Chúa Ðáp Lời Giê-rê-mi-a

  5“Nếu ngươi chạy đua với người chạy bộ mà còn đuối sức,
  Làm sao ngươi chạy đua với ngựa được?
  Nếu ngươi vấp ngã trong xứ đang hòa bình an lạc,
  Làm sao ngươi đối phó được với những bụi gai rậm rạp ở bờ sông Giô-đanh?
  6Ngay cả anh chị em của ngươi và những người bà con trong dòng họ của ngươi mà còn tráo trở hại ngươi;
  Sau lưng ngươi, họ đã nói xấu ngươi với nhiều người.
  Ðừng tin họ, dù ngoài miệng họ nói ngọt thế nào.

  7Ta đã bỏ nhà Ta, Ta đã rời khỏi cơ nghiệp của Ta,
  Ta đã phó người lòng Ta yêu dấu vào tay quân thù của nàng.
  8Ðối với Ta, cơ nghiệp của Ta như sư tử dữ trong rừng;
  Nó rống lên chống lại Ta,
  Vì thế Ta ghét nó.
  9Cơ nghiệp của Ta há là một con chim săn mồi để ó diều bu lại cắn xé sao?
  Hãy đi, tập họp các thú đồng lại,
  Hãy đem chúng đến để chúng cắn nuốt nó.
  10Nhiều kẻ chăn chiên đã hủy hoại vườn nho của Ta,
  Chúng đã giẫm nát phần sản nghiệp của Ta,
  Chúng đã biến phần sản nghiệp tốt đẹp của Ta ra một đồng hoang trơ trụi.
  11Chúng đã biến nó thành một nơi hoang vắng tiêu điều,
  Nó đã than khóc với Ta, vì nó đã trở thành hoang vắng,
  Cả xứ đều đã trở nên hoang vu,
  Vì chẳng ai quan tâm đến nó.
  12Quân tàn sát ào ạt tràn qua những ngọn đồi trọc trong đồng hoang,
  Gươm của CHÚA ăn nuốt từ đầu nầy đến đầu kia của xứ,
  Không ai thoát khỏi.
  13Chúng đã gieo lúa mì, nhưng chỉ gặt toàn gai góc,
  Chúng đã lao động vất vả, nhưng thu hoạch chẳng ra gì.
  Hãy lấy làm xấu hổ về những gì các ngươi gặt hái được,
  Vì cơn giận phừng của CHÚA đang đổ xuống trên các ngươi.”
14CHÚA phán thế nầy, “Về những nước láng giềng xấu xa gian ác, những kẻ đã cướp lấy sản nghiệp Ta đã ban cho dân I-sơ-ra-ên của Ta: Nầy, Ta sẽ bứng chúng ra khỏi xứ của chúng, đồng thời Ta cũng sẽ bứng Giu-đa ra khỏi giữa chúng luôn. 15Nhưng sau khi Ta đã bứng chúng đi rồi, Ta sẽ thương xót chúng lại, Ta sẽ đem tất cả chúng về lại sản nghiệp của chúng, mỗi dân sẽ về lại đất nước của mình. 16Bấy giờ, nếu chúng chăm chỉ học theo cách của dân Ta, lấy danh Ta thề nguyện, ‘Nguyện CHÚA hằng sống làm chứng cho,’ như trước kia chúng đã dạy dân Ta nhân danh Ba-anh thề nguyện, thì chúng sẽ được vững lập giữa dân Ta. 17Nhưng nếu dân nào không chịu nghe theo, Ta sẽ bứng hẳn chúng đi và diệt chúng dứt tiệt,” CHÚA phán.