12

  1“Lạy CHÚA, nếu con biện luận với Ngài,
   Ngài sẽ thắng.
  Tuy nhiên, con vẫn xin trình bầy lời biện luận.
   Tại sao người gian ác hưng thịnh?
   Tại sao người phản phúc lại sống ung dung?
  2Ngài đã trồng chúng nó, chúng đâm rễ,
   Lớn lên, sinh hoa kết quả.
  Ngài ở gần miệng lưỡi chúng,
   Nhưng cách xa lòng dạ chúng.
  3Nhưng lạy CHÚA, Ngài đã biết con, Ngài nhìn thấy con,
   Ngài đã thử và biết lòng con ở với Ngài.
  Xin Ngài tách chúng nó ra như cừu dành cho lò sát sinh,
   Xin Ngài biệt riêng chúng ra cho ngày chém giết.
  4Đất nước phải khô héo cho đến bao giờ?
   Cỏ khắp đồng phải úa tàn cho đến khi nào?
  Thú rừng và chim chóc bị quét sạch
   Vì dân cư gian ác,
  Vì chúng nói:
   ‘Ngài không thấy điều gì chúng ta làm.’
  5Nếu con chạy đua với người chạy bộ
   Mà còn mỏi mệt vì họ,
   Thì làm sao đua nổi với ngựa?
  Nếu con chỉ vững tin trong đất nước trù phú,
   Thì con sẽ ra sao trong rừng rậm sông Giô-đanh?
  6Ngay cả dòng họ con và nhà cha con,
   Ngay cả họ cũng phản bội con,
   Ngay cả họ cũng gọi sau lưng con: ‘Đồ say rượu!’
  Con đừng tin họ
   Khi họ dùng lời ngon ngọt nói với con.”

CHÚA Đau Khổ Vì Dân Ngài

  7Ta đã từ bỏ dân Ta,
   Ta đã bỏ cơ nghiệp Ta,
  Ta đã giao dân Ta yêu quý
   Vào tay kẻ thù chúng.
  8Dân Ta nghịch lại Ta
   Như sư tử trong rừng rậm.
  Chúng lớn tiếng chống lại Ta,
   Vì thế Ta ghét bỏ chúng.
  9Dân Ta có phải là diều hâu có đốm,
   Bị diều hâu khác vây quanh?
   Hỡi tất cả các loài thú rừng,
  Hãy đến, hãy tụ tập lại,
   Hãy đến dự tiệc!
  10Nhiều người chăn đã hủy phá vườn nho Ta,
   Giầy đạp phần đất của Ta.
  Chúng đã biến phần đất đẹp đẽ của Ta
   Thành đồng hoang tiêu điều.
  11Chúng đã làm cho nó điêu tàn,
   Nó xơ xác khóc than với Ta.
  Cả đất nước điêu tàn,
   Nhưng không ai màng để tâm.
  12Quân thù cướp phá đã tràn đến
   Khắp các đồi trọc trong sa mạc.
  Vì lưỡi gươm của CHÚA cắn nuốt cả đất,
   Từ đầu này đến đầu kia,
   Không sinh vật nào an toàn cả.
  13Chúng gieo lúa mì, nhưng chỉ gặt gai gốc,
   Chúng làm việc khổ nhọc luống công.
  Chúng sẽ xấu hổ vì thu hoạch mình,
   Vì cơn giận cháy phừng của CHÚA!

Lời Hứa Cho Các Nước Láng Giềng

14CHÚA phán như vầy: “Về phần tất cả những người láng giềng gian ác của Ta đã xâm phạm cơ nghiệp Ta ban cho dân Y-sơ-ra-ên Ta, này, Ta sẽ bứng chúng khỏi đất mình, và Ta sẽ bứng nhà Giu-đa khỏi giữa chúng. 15Nhưng sau khi Ta đã bứng chúng đi, Ta lại sẽ thương xót chúng và Ta sẽ đem chúng trở về quê hương mình, mỗi người nhận lại cơ nghiệp mình. 16Và nếu chúng sốt sắng học hỏi nếp sống của dân Ta, học biết nhân danh Ta mà thề, ‘Thật như CHÚA hằng sống!’ như ngày trước chúng đã dạy dân Ta thề nhân danh Ba-anh, lúc ấy chúng sẽ vững lập giữa dân Ta. 17Còn nếu dân tộc nào không vâng lời Ta, Ta sẽ bứng hẳn và tiêu diệt dân ấy.” Đấy là lời CHÚA.