48

Án Phạt Dân Mô-áp

1Về Mô-áp, CHÚA các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên phán thế nầy,
  “Hỡi ôi Nê-bô, vì nó bị tàn phá mất rồi!
  Ki-ri-a-tha-im phải chuốc lấy hổ thẹn, vì nó bị chiếm đóng;
  Thành kiên cố phải mang lấy hổ nhục và bị phá hủy.
  2Niềm kiêu hãnh của Mô-áp không còn nữa.
  Ở Hếch-bôn, người ta bàn mưu chống lại nó, ‘Hãy đến, chúng ta hãy tiêu diệt nó, để nó không còn là một quốc gia nữa.’
  Còn ngươi, hỡi Mát-mên, ngươi sẽ bị tiêu diệt;
  Gươm giáo sẽ đuổi theo ngươi.
  3Ở Hô-rô-na-im, người ta nghe tiếng khóc la,
  ‘Tàn phá và đại diệt vong!’
  4‘Mô-áp bị tiêu diệt mất rồi!’
  Các trẻ con trong nước của nàng kêu la như vậy.
  5Trên đường lên Ðèo Lu-hít, người ta vừa đi vừa khóc thút thít;
  Trên đường xuống Dốc Hô-rô-na-im, người ta nghe tiếng quân thù kêu réo nhau bảo tận diệt.
  6Hãy chạy trốn!
  Hãy cứu lấy mạng mình!
  Hãy làm như con lừa rừng trốn tránh trong đồng hoang!
  7Số là ngươi đã cậy vào thành quả của ngươi và của cải của ngươi,
  Cho nên ngươi đáng bị quân thù chiếm đoạt;
  Thần Kê-mốt sẽ bị bắt đem đi lưu đày,
  Luôn với các tư tế của nó và những kẻ lãnh đạo của nó.
  8Kẻ hủy diệt sẽ đến từng thành của nó,
  Và không thành nào thoát khỏi.
  Thung lũng sẽ bị tàn phá,
  Ðồng bằng sẽ bị hủy hoại,
  Y như CHÚA đã phán.
  9Hãy chắp cánh cho Mô-áp, để nó cao bay xa chạy;
  Các thành của nó sẽ trở nên hoang vắng điêu tàn,
  Không người nào còn ở trong các nơi đó nữa.
  10Ðáng nguyền rủa thay cho kẻ làm công việc CHÚA cách qua loa chiếu lệ.
  Ðáng nguyền rủa thay cho kẻ giữ gươm của nó lại mà không để cho nhuốm máu!
  11Từ thuở niên thiếu Mô-áp luôn được sống an lành;
  Ðược ổn định như rượu mà cặn đã lắng xuống,
  Không bị rót từ vò nầy sang vò khác;
  Nó chưa hề bị lưu đày,
  Cho nên vị của nó vẫn còn nguyên,
  Mùi của nó không thay đổi.
  12Vì vậy,” CHÚA phán, “chắc chắn sẽ có ngày Ta sai những kẻ gạn lọc đến để gạn lọc nó;
  Chúng sẽ đổ hết các vò của nó ra, rồi chúng sẽ đập vỡ các vò ấy ra từng mảnh.
  13Bấy giờ Mô-áp sẽ mang lấy nỗi hổ nhục về việc thờ lạy Thần Kê-mốt,
  Như nhà I-sơ-ra-ên đã mang lấy nỗi hổ nhục về việc thờ lạy tượng con bò vàng ở Bê-tên, vật chúng để lòng tin cậy.
  14Làm thể nào các ngươi có thể nói, ‘Chúng tôi là những anh hùng và những chiến sĩ dũng mãnh ở mặt trận
  15Trong khi Mô-áp bị tàn phá, và quân thù của nó tiến lên các thành của nó,
  Các chiến sĩ trẻ gan dạ nhất của nó đi xuống nghinh địch đều bị tàn sát?’
  Ðức Vua, danh Ngài là CHÚA các đạo quân, phán hỏi.
  16Tai họa của Mô-áp đã gần kề,
  Ngày tận cùng của nó đang đến cách mau chóng.
  17Hãy than khóc cho nó, hỡi các nước lân cận của nó,
  Và hỡi mọi kẻ biết đến danh tiếng nó;
  Hãy khóc rằng, ‘Tiếc thay cho vương trượng uy quyền đã bị gãy!
  Tiếc thay cho cây gậy tốt đẹp đã không còn!’
  18Hỡi nàng thiếu nữ ở Ði-bôn,
  Hãy rời bỏ chỗ sang trọng của nàng,
  Xuống ngồi trên mặt đất khô cằn nứt nẻ;
  Vì kẻ tàn phá Mô-áp đang xông lên đánh ngươi;
  Nó đang tiêu diệt các thành trì kiên cố của ngươi.
  19Hỡi dân cư ở A-rô-ê,
  Hãy đứng bên lề đường và quan sát;
  Hãy hỏi người nam và người nữ đang chạy trốn,
  ‘Chuyện gì đã xảy ra thế?’
  20Mô-áp đang bị sỉ nhục,
  Vì đất nước nó đang bị giải thể.
  Hãy than khóc và kêu gào!
  Hãy báo tin cho dân ở Ạc-nôn biết,
  Rằng Mô-áp đã bị làm cho hoang phế điêu tàn.”
21“Sự đoán phạt đã giáng xuống miền đồng bằng: giáng xuống Hô-lôn, Gia-xa, và Mê-pha-át, 22giáng xuống Ði-bôn, Nê-bô, và Bết Ðíp-la-tha-im, 23giáng xuống Ki-ri-a-tha-im, Bết Ga-mun, và Bết Mê-ôn, 24giáng xuống Ki-ri-ốt, Bô-ra, và tất cả các thành trong đất Mô-áp, cả xa lẫn gần. 25Sừng của Mô-áp đã bị chặt đứt, cánh tay của nó đã bị gãy,” CHÚA phán.
26“Hãy bắt nó phải uống cho say, vì nó đã tôn nó lên bằng cách chống báng CHÚA. Hãy để cho Mô-áp dầm mình trong đống ói mửa của nó, để nó cũng trở thành đầu đề cho thiên hạ chế giễu cười chê. 27Há chẳng phải ngươi vẫn thường chê cười chế giễu I-sơ-ra-ên đấy hay sao? Há chẳng phải ngươi coi dân ấy là phường trộm cắp hay sao? Mỗi khi ngươi nói đến dân ấy ngươi thường lắc đầu khinh miệt.”
  28“Hỡi dân cư ở Mô-áp,
  Hãy rời khỏi các thành phố, và hãy vào trong các hang đá mà sống!
  Hãy như con bồ câu làm tổ trong hốc đá bên bờ vực thẳm.
  29Chúng ta đã từng nghe nói về thói kiêu căng của Mô-áp;
  Nó quả là quá phách lối kiêu căng;
  Nó lên mình, tự cao, và tự đại,
  Lòng nó luôn kiêu ngạo hợm mình.”
  30CHÚA phán, “Ta biết rõ tính nóng nảy xấc xược của nó;
  Những gì nó khoác lác ba hoa đều láo khoét cả;
  Những việc nó khoe khoang đều chẳng có thực chất.
  31Vì thế Ta khóc than cho Mô-áp,
  Ta vì toàn thể Mô-áp mà bật khóc,
  Vì dân ở Ki-rơ Hê-rê mà sầu thảm buồn đau.
  32Hỡi cây nho ở Síp-ma,
  Ta khóc cho ngươi hơn khóc cho Gia-xe;
  Các cành của ngươi đã vươn qua bên kia biển,
  Vươn đến tận miền ven biển ở Gia-xe;
  Nhưng quân tàn phá đã đến phá hủy những trái mùa hè và luôn cả mùa nho của ngươi.
  33Niềm hân hoan và vui vẻ đã bị cất đi khỏi các cánh đồng trong đất Mô-áp phì nhiêu màu mỡ;
  Ta đã làm cho những bồn ép nho ngưng chảy ra nước nho;
  Không kẻ đạp nho nào sẽ cất tiếng reo mừng vui vẻ;
  Vì tiếng gào la không phải là tiếng reo mừng.”
34“Tiếng gào thét từ Hếch-bôn nghe thấu đến Ê-lê-a-lê, và vang vọng đến Gia-ha; từ Xô-a dội đến Hô-rô-na-im và Éc-lát Sê-li-si-gia. Vì ngay cả vùng quanh các mạch nước ở Nim-rim đều trở thành khô cằn hoang vắng.” 35CHÚA phán, “Ta sẽ làm cho ở Mô-áp không còn ai lên các nơi cao để dâng các lễ vật và dâng hương cho các thần của chúng. 36Vì thế lòng Ta như cây sáo trỗi tiếng buồn não ruột cho Mô-áp. Lòng Ta như cây sáo trỗi tiếng buồn não ruột cho dân ở Ki-rơ Hê-rê. Tiếc thay cho những của cải chúng khổ công dành dụm mà chẳng được hưởng dùng.
37Ðầu nào cũng cạo trọc, râu ai cũng bị cạo trụi. Tất cả các đôi tay đều bị rạch nhiều lằn, và các lưng đều quấn vải thô tang chế. 38Trên sân thượng của mọi nhà ở Mô-áp và tại các quảng trường người ta không nghe gì khác hơn là những tiếng khóc than ai oán, vì Ta đã đập vỡ Mô-áp như cái bình sành không ai muốn dùng nữa,” CHÚA phán. 39“Nó đã vỡ nát rồi! Chúng đang than khóc! Mô-áp đã quay lưng bỏ đi trong tủi nhục! Mô-áp đã trở thành một cớ cười chê và một điều kinh hãi cho các nước lân cận.”
40Vì CHÚA phán thế nầy,
  “Hãy xem, quân thù sẽ như chim đại bàng lao xuống
  Và dang cánh vụt tới bắt lấy con mồi Mô-áp,
  41Các thành phố của nó sẽ bị chiếm lấy,
  Các thành trì kiên cố của nó sẽ bị bao vây.
  Trong ngày đó, lòng các chiến sĩ của Mô-áp sẽ đau đớn quặn thắt như sản phụ lúc lâm bồn.
  42Mô-áp sẽ bị tiêu diệt để không còn là một dân nữa,
  Bởi vì nó đã tôn nó lên bằng cách chống báng CHÚA.
  43Hỡi dân cư của Mô-áp,
  Hãi hùng, hố thẳm, và bẫy sập đang ở trước mặt các ngươi,” CHÚA phán.
  44“Kẻ nào thoát khỏi hãi hùng sẽ rơi vào hố thẳm,
  Kẻ nào leo ra được khỏi hố thẳm sẽ bị sa vào bẫy sập,
  Vì Ta sẽ mang những điều ấy giáng trên Mô-áp trong năm nó bị đoán phạt,” CHÚA phán.
  45“Dưới bóng mát của tường thành Hếch-bôn, những kẻ đào thoát dừng chân thở hổn hển,
  Vì một ngọn lửa đã từ Hếch-bôn cháy lan ra,
  Một ngọn lửa đã bốc cháy từ giữa hoàng tộc Si-hôn;
  Nó đã thiêu hủy trán của Mô-áp,
  Và cháy rụi sọ của đám quân hỗn loạn.
  46Hỡi Mô-áp, khốn cho ngươi!
  Dân ở Kê-mốt bị diệt vong,
  Các con của các ngươi bị bắt làm tù binh,
  Các con gái của các ngươi bị bắt đi lưu đày.
  47Dù vậy, trong những ngày cuối cùng,
  Ta sẽ tái lập vận mạng của Mô-áp,” CHÚA phán.
  Lời tuyên án dành cho Mô-áp dừng lại ở đây.