9

Lời than thở của Giê-rê-mi

  1Ôi! Ước gì đầu tôi là suối nước,
   Mắt tôi là nguồn lệ,
  Tôi sẽ khóc suốt ngày đêm
   Cho những người bị tàn sát của con gái dân tôi!
  2Ôi! Ước gì tôi có một lữ quán
   Trong hoang mạc,
  Để tôi rời bỏ dân tôi
   Mà đi xa khỏi họ.
  Vì họ đều là bọn tà dâm,
   Là phường gian trá.
  3“Chúng uốn lưỡi mình như cái cung
   Chúng nắm quyền trong xứ bằng sự dối trá
   Chứ không bằng sự chân thật.
  Chúng đi từ gian ác nầy đến gian ác nọ,
   Nhưng không nhận biết Ta.”


  4Mỗi người phải thận trọng với người lân cận,
   Cũng đừng tin tưởng một anh em nào;
  Vì anh em sẽ lừa gạt anh em,
   Còn người lân cận thì đi vu khống.
  5Người nào cũng lừa gạt người lân cận,
   Không ai nói sự thật.
  Chúng luyện tập lưỡi mình nói dối,
   Miệt mài làm điều ác.
  6Đức Giê-hô-va phán: “Con đang sống giữa cảnh dối trá ấy;
   Vì dối trá mà chúng từ chối nhận biết Ta.”
7Vì vậy, Đức Giê-hô-va vạn quân phán:
  “Nầy Ta sẽ luyện lọc và thử nghiệm chúng
   Vì Ta có thể làm gì khác đối với con gái dân Ta?
  8Lưỡi của chúng là mũi tên ác độc
   Hay buông lời dối trá.
  Ngoài miệng thì chúc bình an cho người lân cận
   Nhưng trong lòng thì giăng bẫy hại người.”
  9Đức Giê-hô-va phán: “Ta không trừng phạt chúng về các tội ấy sao?
   Làm sao Ta không báo trả
   Một dân tộc như thế được chứ?”

  10Tôi sẽ khóc lóc thở than cho các núi,
   Xướng lên bài ca sầu não cho các đồng cỏ trong hoang mạc,
  Vì chúng đã bị đốt cháy, không một bóng người qua lại,
   Chẳng còn nghe tiếng bầy gia súc;
  Từ chim trời cho đến thú rừng,
   Tất cả đều trốn mất.

  11“Ta sẽ khiến Giê-ru-sa-lem thành đống đổ nát,
   Thành hang chó rừng;
  Và làm cho các thành của Giu-đa hoang tàn,
   Không người ở.”

12Ai là người đủ khôn ngoan để hiểu những việc nầy? Miệng Đức Giê-hô-va phán với ai để họ công bố lại? Tại sao xứ sở điêu tàn, quạnh hiu như hoang mạc, không một bóng người qua lại?
13Đức Giê-hô-va phán: “Vì chúng đã bỏ luật pháp mà Ta đã lập cho chúng, không vâng lời Ta và không sống theo luật pháp Ta. 14Nhưng chúng sống theo tính ương ngạnh của lòng mình, đi theo các thần Ba-anh mà tổ phụ chúng đã dạy.” 15Vì thế, Đức Giê-hô-va vạn quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán: “Nầy, Ta sẽ cho dân nầy ăn ngải cứu và uống nước độc. 16Ta sẽ làm cho chúng tan lạc giữa các dân tộc mà chúng và tổ phụ chúng chưa từng biết; Ta còn sai gươm giáo đuổi theo cho đến khi đã tận diệt chúng.”

Dân chúng khóc than về sự phán xét

17Đức Giê-hô-va vạn quân phán:
  “Hãy xem xét và gọi các phụ nữ khóc mướn đến;
   Sai tìm những phụ nữ khéo than van về.
  18Bảo chúng hãy mau cất tiếng bi ai,
   Để mắt chúng tôi rơi lệ,
   Mi chúng tôi đầm đìa nước mắt!
  19Vì có tiếng khóc than vọng về từ Si-ôn rằng:
   ‘Chúng tôi bị tàn phá!
   Chúng tôi tủi nhục vô cùng!
  Vì chúng tôi đã phải lìa xứ sở;
   Nhà cửa chúng tôi đã bị tàn phá!’”

  20Hỡi các bà, hãy nghe lời của Đức Giê-hô-va,
   Hãy mở tai nghe lời từ miệng Ngài;
  Hãy dạy cho con gái mình bài ca sầu thảm,
   Dạy cho nhau khúc hát thương đau!
  21Vì sự chết đã leo qua cửa sổ,
   Lẻn vào lâu đài chúng ta,
  Giết hại trẻ con ngoài đường phố
   Và thanh niên trên các quảng trường.
  22Con hãy nói: “Đức Giê-hô-va phán thế nầy:
  ‘Thây người sẽ ngã xuống
   Như phân đổ ngoài đồng ruộng,
  Như gié lúa sau lưng con gặt
   Chẳng ai lượm chúng làm gì.’”

23Đức Giê-hô-va phán:
  “Người khôn đừng tự hào về sự khôn ngoan mình;
  Người mạnh đừng tự hào về sức mạnh mình;
  Người giàu đừng tự hào về sự giàu có mình.
  24Nhưng ai tự hào hãy tự hào về:
   Sự thấu hiểu và nhận biết Ta là Đức Giê-hô-va,
  Đấng thực hiện lòng nhân ái,
   Đức liêm khiết và công chính trên đất;
  Vì Ta ưa thích những điều ấy.”

25Đức Giê-hô-va phán: “Nầy, sẽ đến ngày Ta trừng phạt những ai chỉ chịu cắt bì trên thân thể, 26tức là dân Ai Cập, Giu-đa, Ê-đôm, con cháu Am-môn, Mô-áp và tất cả các dân cạo tóc hai bên thái dương và sống trong hoang mạc. Vì tất cả các dân tộc nầy đều không cắt bì, còn cả nhà Y-sơ-ra-ên thì không cắt bì trong lòng.”