15

Ê-li-pha: Gióp Ðã Tự Kết Án Bằng Lời Nói của Mình

1Bấy giờ Ê-li-pha người Tê-man đáp lời và nói:
  2Người khôn ngoan há trả lời bằng những lý lẽ vu vơ,
  Bụng đầy ắp toàn gió đông nóng bỏng?
  3Chẳng lẽ người ấy lập luận bằng những lời vô bổ,
  Hay bằng những diễn văn vô giá trị hay sao?
  4Nhưng anh đã làm cho người ta giảm đi lòng kính sợ Chúa;
  Và cản trở người ta suy gẫm về Ðức Chúa Trời.
  5Vì tội lỗi anh xúi miệng anh đã nói,
  Anh đã chọn cách nói năng của kẻ xảo quyệt điêu ngoa.
  6Chính miệng anh đã kết tội anh, chứ không phải tôi đâu nhé;
  Phải, chính môi anh đã làm chứng chống lại anh.

  7Có phải anh là người đầu tiên sinh ra trên mặt đất?
  Chẳng lẽ anh đã hiện hữu trước các núi đồi?
  8Không lẽ anh là người đã nghe khi Ðức Chúa Trời bàn luận?
  Chẳng lẽ một mình anh mới có sự khôn ngoan?
  9Có điều gì anh biết mà chúng tôi không biết?\
  Có điều chi anh hiểu mà chúng tôi chẳng am tường?
  10Trong chúng tôi có người tóc đã bạc và cao niên trường thọ;
  Có những người còn lớn tuổi hơn tuổi của cha anh.
  11Phải chăng anh cho sự an ủi của Ðức Chúa Trời dành cho anh quá ít?
  Hay những lời nói dịu dàng chúng tôi đã nói với anh vẫn chưa đủ hay sao?

  12Sao anh để cho cái tôi của anh lôi anh theo ý riêng của nó,
  Và để cho mắt anh cũng chớp mắt biểu lộ sự đồng tình,
  13Ðến nỗi tâm linh anh đã quay qua chống lại Ðức Chúa Trời,
  Và làm cho miệng anh thốt ra những lời khó nghe như vậy?
  14Phàm nhân là gì mà tự cho mình trong sạch?
  Kẻ do phụ nữ sinh ra là chi mà có thể ngay lành?
  15Này, các thánh của Ngài mà Ngài còn chưa tin cậy,
  Ngay cả các tầng trời mà vẫn chưa tinh sạch trước mặt Ngài,
  16Huống chi là loài người đáng tởm và hư đốn,
  Những kẻ cứ phạm tội thường xuyên như người ta uống nước.

  17Hãy nghe tôi nói, và tôi sẽ chỉ cho anh biết;
  Tôi sẽ nói cho anh hay những gì tôi đã thấy tận mắt mình.
  18Những gì các nhà hiền triết đã nghe tổ tiên của họ kể lại;
  Các vị ấy đã nói ra, không giấu giếm điều gì.
  19Họ là những người đầu tiên được ban cho đất đai làm xứ sở,
  Lúc ấy chưa có người ngoại bang nào đi ngang qua xứ của họ.
  20Kẻ gian ác phải đối phó với nỗi đau đớn suốt đời;
  Số tuổi của đời nó cốt chỉ để bị người ta đàn áp.
  21Tai nó nghe văng vẳng những tiếng thét hãi hùng;
  Trong khi nó bình an, quân cướp xông vào cướp đoạt.
  22Nó không tin rằng nó sẽ thoát khỏi cảnh tối tăm;
  Nó luôn lo sợ có ai đó đang cầm gươm chờ giết nó.
  23Nó đi khắp nơi tìm bánh, hỏi rằng, “Bánh đâu rồi?”
  Nó biết những ngày đen tối của nó đã đến.
  24Tuyệt vọng và buồn thảm làm cho nó sợ hãi;
  Chúng áp đảo nó, như một ông vua sắp ra lịnh tấn công.
  25Bởi vì nó dám cả gan đưa tay lên chống lại Ðức Chúa Trời;
  Nó làm cho tay nó ra mạnh để chống lại Ðấng Toàn Năng.
  26Nó mang lấy thuẫn dày che thân,
  Và bướng bỉnh xông vào tấn công Ngài.
  27Vì mỡ trên mặt nó khiến nó trông béo phì tròn trĩnh;
  Hông nó phình ra do mỡ béo bao quanh.
  28Bây giờ nó phải sống trong các thành bị chiến tranh tàn phá,
  Trong các nhà đã bị bỏ hoang, sắp trở thành các đống đổ nát.
  29Nó sẽ không giàu có nữa, và của cải nó sẽ không còn;
  Tài sản nó sẽ không bành trướng khắp nơi trên đất.
  30Nó sẽ không thoát được cảnh tối tăm;
  Một ngọn lửa sẽ làm khô héo các chồi non của nó;
  Hơi thở của miệng Ngài sẽ đem đi những gì nó có.
  31Phải chi nó đừng tin cậy vào của cải phù vân, mà tự dối mình;
  Sự rỗng không sẽ là hậu quả của nó.
  32Chưa đến lúc mà cuộc đời của nó đã bị đổi thay gãy đổ;
  Các cành của nó không còn tốt đẹp xanh tươi.
  33Nó sẽ như cây nho bị tuốt đi những trái xanh chưa chín;
  Như cây ô-liu bị làm rụng hết hoa.
  34Thật vậy, bọn vô tín vô luân sẽ không có người nối dõi;
  Lửa sẽ thiệu rụi nhà cửa của phường ăn hối lộ.
  35Chúng đã mang thai gian ác, nên sinh ra đau khổ;
  Lòng dạ chúng lúc nào cũng chực để dối gian.