19

Gióp Vẫn Tin Cậy CHÚA Dù Bị Ngài và Loài Người Lìa Bỏ

1Bấy giờ Gióp trả lời và nói:
  2Các anh cứ hành hạ tôi cho đến bao giờ mới dứt,
  Và dùng lời nói để đay nghiến tôi cho đến khi nào mới thôi?
  3Các anh đã quở trách tôi cả chục lần rồi;
  Các anh không thấy thẹn khi công kích tôi như thế hay sao?
  4Nếu quả như tôi có lỗi lầm đi nữa,
  Chính mình tôi sẽ mang lấy hậu quả mà thôi.
  5Nếu thật sự các anh muốn dạy đời tôi,
  Và muốn đem hoàn cảnh bẽ bàng của tôi ra nói,
  6Thì xin các anh hãy biết rằng chính Ðức Chúa Trời đã làm cho tôi ra nông nỗi nầy,
  Và Ngài đã dùng lưới của Ngài bủa vây tôi tứ phía.
  7Nếu tôi kêu lên, “Ôi tàn bạo quá!” thì sẽ chẳng ai đáp lời;
  Dù tôi kêu xin cứu giúp, thì công lý cũng không có cho tôi.
  8Ngài đã phong tỏa đường tôi, nên tôi không còn ngả nào đi;
  Ngài đã đặt bóng tối trên mọi lối tôi đi.
  9Ngài đã tước đoạt danh dự của tôi;
  Ngài đã gỡ mão vinh hiển trên đầu tôi.
  10Ngài đập tôi tứ phía cho đến khi tôi ngất xỉu;
  Ngài nhổ hy vọng của tôi lên như người ta nhổ cây non.
  11Ngài nổi cơn thịnh nộ của Ngài đối với tôi;
  Ngài đối xử với tôi như kẻ thù của Ngài.
  12Các đạo quân của Ngài đã ào ạt xông tới;
  Họ đắp các công sự để bao vây tôi;
  Họ hạ trại dàn quân quanh lều tôi để áp đảo.

  13Ngài đã làm cho bà con dòng họ của tôi xa cách tôi;
  Những người quen biết tôi đều trở thành những người xa lạ.
  14Bà con thân thích của tôi đều xa lánh tôi;
  Bạn bè thân thiết của tôi đều quên tôi.
  15Những người đã từng sống trong nhà tôi, và ngay cả các nô tỳ của tôi, đều coi tôi như người xa lạ.
  Trước mắt chúng, tôi bị xem như một người ngoại quốc.
  16Tôi gọi đầy tớ của tôi, nó không thèm trả lời một tiếng;
  Tôi năn nỉ nó thế nào, nó vẫn cứ làm ngơ.
  17Hơi thở của tôi hôi hám đối với vợ tôi;
  Con cái của mẹ tôi bực bội khi tôi ngỏ lời xin giúp đỡ.
  18Thậm chí trẻ con cũng khinh bỉ tôi;
  Khi tôi đứng dậy nói, chúng nhao nhao phản đối.
  19Tất cả bạn bè thân thiết của tôi đều ghê tởm tôi;
  Những người tôi yêu mến đã quay lưng chống lại tôi.
  20Thân tôi gầy đét, chỉ còn da bọc xương;
  Tôi chỉ còn sống thoi thóp với da và răng.
  21Xin thương hại tôi! Xin thương hại tôi! Hỡi các bạn của tôi,
  Vì tay Ðức Chúa Trời đã đụng đến tôi.
  22Tại sao các bạn còn bách hại tôi như Ðức Chúa Trời đã làm?
  Các bạn đã cấu xé thân tôi như vậy vẫn chưa đủ sao?

  23Ôi, ước gì những lời của tôi sẽ được ghi chép lại;
  Ôi, ước chi có người sẽ ghi chúng vào một cuộn sách nào đó.
  24Ước gì có ai chép chúng bằng bút sắt rồi dùng chì trám lại;
  Hoặc có ai khắc chúng vào bảng đá để lưu lại muôn đời.
  25Nhưng riêng tôi, tôi biết Ðấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống;
  Cuối cùng, Ngài vẫn đứng, nắm quyền hành trên đất.
  26Ðến khi da tôi, tức thân xác nầy, bị tiêu hủy;
  Bấy giờ, khi ra khỏi thân xác nầy tôi sẽ thấy Ðức Chúa Trời,
  27Ðấng mà chính tôi sẽ trông thấy, và mắt tôi sẽ ngắm nhìn Ngài, chứ không ai khác;
  Lòng tôi mòn mỏi mong chờ ngày đó biết bao.

  28Nếu các anh nói, “Làm sao chúng ta lại bách hại ông ấy chứ?”
  Trong khi nguyên nhân của vấn đề đều ở nơi tôi,
  29Thì xin các anh hãy sợ lưỡi gươm,
  Vì cơn giận của các anh đáng bị hình phạt bằng gươm,
  Ðể các anh biết rằng có sự đoán phạt.