33

Ê-li-hu cho rằng phước hay họa đều do Đức Chúa Trời

  1Nhưng bây giờ, xin anh Gióp lắng nghe lập luận của tôi.
   Hãy chú ý những gì tôi nói.
  2Kìa, tôi đã lên tiếng,
   Lưỡi trong miệng tôi đã nói.
  3Lời tôi nói lên sự liêm chính của lòng mình;
   Môi tôi thốt lên sự hiểu biết một cách trung thực.
  4Thần Đức Chúa Trời đã sáng tạo tôi,
   Hơi thở của Đấng Toàn Năng ban cho tôi sự sống.
  5Nếu có thể, xin anh trả lời tôi;
   Hãy chuẩn bị lý lẽ, giữ vững lập trường để đối đáp với tôi!
  6Trước mặt Đức Chúa Trời tôi với anh có khác gì nhau;
   Tôi cũng được nắn nên từ đất sét.
  7Tôi không có gì đáng sợ khiến anh phải kinh khiếp,
   Cũng chẳng có áp lực nào đè nặng lên anh.

  8“Thật anh đã nói vào tai tôi,
   Tôi đã nghe chính lời anh nói rằng:
  9‘Tôi trong sạch, không làm gì sai phạm;
   Tôi vô tội, không chất chứa gian ác trong lòng.
  10Nhưng Đức Chúa Trời tìm dịp hại tôi,
   Xem tôi như kẻ thù của Ngài;
  11Ngài cùm chân tôi lại,
   Và canh chừng đường lối tôi.’

  12Tôi xin thưa rằng, trong vấn đề nầy anh đã sai rồi,
   Vì Đức Chúa Trời vĩ đại hơn loài người.
  13Tại sao anh tranh luận với Ngài?
   Ngài đâu có cần giải thích mọi việc Ngài làm.
  14Vì Đức Chúa Trời phán dạy cách nầy hay cách khác,
   Nhưng con người không để ý đến.
  15Có thể trong chiêm bao, trong dị tượng ban đêm,
   Lúc người ta ngủ mê,
   Khi đang say giấc trên giường mình;
  16Bấy giờ, Ngài mở tai cho loài người,
   Niêm phong những lời giáo huấn,
  17Để kéo loài người khỏi điều họ toan làm,
   Và giữ họ khỏi thói kiêu căng;
  18Để cứu linh hồn họ khỏi vực thẳm,
   Và mạng sống họ khỏi gươm đao.
  19Loài người bị sửa phạt, đau đớn trên giường mình,
   Xương cốt run rẩy triền miên.
  20Họ ghê tởm thức ăn,
   Ngao ngán cả cao lương mỹ vị.
  21Thân thể tiều tụy nhìn chẳng ra người,
   Ốm o gầy mòn chỉ còn da bọc lấy xương.
  22Linh hồn bị kéo đến bên vực thẳm,
   Mạng sống bị đẩy đến bên tử thần.
  23Nếu bên họ có một thiên sứ,
   Chỉ cần một trong hàng nghìn thiên sứ,
   Làm trung gian để dạy bảo con người biết điều ngay thẳng,
  24Thương xót người ấy và cầu khẩn:
   ‘Xin gìn giữ người khỏi sa xuống vực thẳm;
   Tôi đã tìm ra giá chuộc rồi;
  25Da thịt người ấy sẽ mịn màng như thời niên thiếu;
   Sức mạnh phục hồi như thuở thanh xuân.’
  26Người cầu nguyện với Đức Chúa Trời và được Ngài đoái thương,
   Khiến người mừng vui khi trông thấy mặt Ngài,
  Và Ngài phục hồi người vì sự công chính của người.
   27Người đó sẽ hát trước mặt loài người rằng:
  ‘Tôi đã phạm tội và bẻ cong điều chính trực,
   Nhưng tôi không bị xử như tôi đáng phải chịu.
  28Đức Chúa Trời đã giải cứu linh hồn tôi khỏi sa xuống vực thẳm,
   Và đời sống tôi sẽ thấy ánh sáng.’

  29Thật Đức Chúa Trời đã làm mọi việc ấy
   Cho loài người đến hai ba lần,
  30Đem linh hồn họ ra khỏi vực thẳm,
   Để họ thấy ánh sáng của sự sống.

  31Xin anh Gióp chú ý nghe tôi;
   Hãy yên lặng thì tôi sẽ nói.
  32Nếu anh có điều gì muốn đối đáp với tôi;
   Cứ nói đi, vì tôi muốn minh chứng anh là công chính.
  33Nếu không, xin lắng nghe tôi;
   Hãy yên lặng thì tôi sẽ dạy cho anh điều khôn ngoan.”