39

  1“Ngươi có biết mùa nào dê núi sinh sản không?
   Ngươi có nhìn nai mẹ sinh ra nai con chưa?
  2Ngươi có đếm được số tháng cho đến ngày nó sinh
   và biết đúng lúc nó sinh con không?
  3Nó nằm xuống, sinh con ra
   rồi hết đau đẻ.
  4Các con nó lớn mạnh trong vùng hoang dã.
   Rồi rời tổ, không trở về nữa.
  5Ai thả cho lừa hoang chạy rông?
   Ai tháo dây cho nó?
  6Ta là Đấng ban sa mạc làm nơi ở cho lừa hoang;
   Ta ban đất sa mạc cho nó sinh sống.
  7Con lừa hoang chê cười nơi huyên náo của chốn thị thành,
   và không nghe tiếng hò hét của kẻ đánh xe.
  8Nó rảo khắp núi đồi tìm đồng cỏ,
   tìm thứ cỏ non xanh ăn được.
  9Liệu con bò rừng có chịu phục vụ ngươi,
   và đứng quanh quẩn cạnh máng ăn lúc ban đêm không?
  10Ngươi có thể nào buộc dây cương để bắt nó đi theo luống cày
   để nó cày ruộng cho ngươi không?
  11Ngươi có nhờ cậy nổi sức lực của bò rừng
   để nó gánh vác việc nhọc nhằn cho ngươi không?
  12Ngươi có trông cậy vào con bò để chở thóc gạo
   và mang đến sân đập lúa của ngươi không?
  13Chim đà điểu đập cánh vui mừng,
   nhưng lông của nó không giống lông con cò.
  14Nó đẻ trứng trên mặt đất,
   rồi ấp bằng cát.
  15Mà không hề nghĩ rằng có thể có bàn chân
   đạp lên đè nát trứng;
   Nó không hề biết có thể thú vật dẫm lên đó.
  16Chim đà điểu rất hung bạo đối với con nó,
   như thể không phải con mình.
   Nó không quan tâm đến công sức đã bỏ ra,
  17vì Thượng Đế không cho nó trí khôn;
   Ngài không ban cho nó hiểu biết thông thường.
  18Nhưng khi nó chỗi dậy phóng chạy,
   thì nó chạy rất nhanh,
   đến nỗi nó cười chê cả ngựa lẫn người cỡi.
  19Gióp ơi, có phải ngươi ban sức mạnh cho ngựa
   và đặt cái bờm trên lưng nó không?
  20Có phải ngươi khiến cho ngựa nhảy như cào cào không?
   Nó khịt một tiếng làm ngươi ta hoảng sợ.
  21Nó dậm chân, tận dụng sức lực
   và lao vào chiến trận.
  22Nó coi thường nỗi sợ hãi và không e ngại điều gì;
   gươm không làm nó hoảng sợ.
  23Bên hông nó, tiếng ống tên nghe lọc cọc,
   cùng với gươm giáo sáng loáng dưới ánh mặt trời.
  24Nó hăng say phóng trên đất;
   khi nghe tiếng kèn thổi nó không chịu đứng yên.
  25Khi kèn thổi lên nó hí lớn, ‘A ha!’
   Nó đánh mùi chiến trường từ xa;
   Nó nghe tiếng người chỉ huy và tiếng hò la xung trận.
  26Có phải nhờ khôn ngoan ngươi mà chim ó bay được
   và giương cánh bay về phương Nam?
  27Có phải ngươi ra lệnh cho chim diều hâu bay
   và làm tổ trên cao?
  28Nó ở trên các ghềnh đá cao và ngủ ở đó suốt đêm;
   chỏm đá là nơi trú ẩn an toàn của nó.
  29Từ đó nó tìm mồi;
   mắt nó rất tinh có thể thấy từ xa.
  30Các con nó ăn huyết;
   xác chết ở đâu, diều hâu tụ lại đó.”