3

Gióp Nguyền Rủa Ngày Sanh Của Mình

1Sau đó, Gióp phá tan sự im lặng, lên tiếng nguyền rủa ngày sanh của mình. 2Gióp nói:
  3Ước gì ngày tôi sanh ra tan mất đi,
   Ước gì đêm loan báo: “một bé trai được thụ thai” không còn nữa!
  4Ước gì ngày ấy là tối tăm,
   Nguyện Đức Chúa Trời trên cao chẳng kể đến nó,
   Nguyện ánh sáng đừng soi rọi nó!
  5Nguyện tối tăm và bóng sự chết chuộc ngày ấy lại,
   Nguyện mây đen bao phủ nó,
   Nguyện sự đen tối ban ngày làm nó kinh hãi!
  6Nguyện tối tăm dày đặc bắt đêm ấy đi,
   Nguyện nó không được tính chung với những ngày trong năm,
   Không được kể vào trong số các tháng!
  7Nguyện đêm ấy không có người thụ thai,
   Không tiếng reo vui!
  8Nguyện các phù thủy chuyên rủa sả ngày,
   Và chuyên đánh thức thủy quái rủa sả đêm ấy!
  9Nguyện các vì sao chiếu lúc trời hừng sáng cứ tối tăm mãi,
   Nguyện đêm ấy trông chờ nhưng không thấy ánh sáng,
   Cũng không thấy mí rạng đông hé mở!
  10Vì đêm ấy đã không đóng cửa dạ con thai nghén tôi,
   Cũng không giấu thống khổ khỏi mắt tôi.

Gióp Ước Ao Được Chết Vì Quá Khổ

  11Tại sao tôi chẳng chết đi khi vừa ra khỏi dạ,
   Chẳng tắt hơi khi mới lọt lòng?
  12Tại sao lại có đầu gối đỡ lấy tôi,
   Và vú cho tôi bú?
  13Nếu không, giờ đây tôi đã nằm yên tịnh,
   Tôi đã ngủ và nghỉ ngơi,
  14Cùng với vua chúa và các cố vấn trần gian,
   Những người đã xây dựng lại cho mình các thành trì đổ nát;
  15Hoặc cùng với các nhà lãnh đạo có vàng bạc
   Chất đầy ắp nhà.
  16Tại sao tôi lại không bị chôn kín như thai bị sẩy,
   Như các em bé chết khi vào đời, không hề thấy ánh sáng?
  17Nơi đó, kẻ ác ngừng tác hại,
   Và nơi đó, kẻ đuối sức được yên nghỉ.
  18Những kẻ tù đày cùng nhau nhàn hạ,
   Không còn nghe tiếng bọn cai tù quát tháo.
  19Kẻ hèn, người sang đều ở đó như nhau,
   Và nô lệ được tự do khỏi người chủ hà hiếp.
  20Tại sao kẻ khốn khổ được thấy ánh sáng,
   Và người có lòng cay đắng lại được sống?
  21Họ ước ao sự chết, nhưng không được,
   Họ đào xới tìm kiếm sự chết hơn là tìm kho báu;
  22Họ vui mừng hớn hở,
   Họ sung sướng khi đạt đến nấm mồ.
  23Người bước đi trên con đường bị che khuất,
   Người bị Đức Chúa Trời rào kín chung quanh,
   Sao lại được thấy ánh sáng?
  24Thức ăn của tôi là tiếng than ai oán,
   Tôi khóc gào như nước chảy tràn tuôn.
  25Vì điều tôi sợ đã xảy đến cho tôi,
   Điều tôi kinh hãi đã đổ ập xuống tôi.
  26Tôi không được thảnh thơi, yên tịnh,
   Cũng chẳng được nghỉ ngơi, sóng gió ào ào nổi dậy.