4

1Ê-li-pha, người Thê-man nói:
2Tôi được phép thưa chuyện với anh chăng?
Vì không tài nào tôi yên lặng được?
3Bấy lâu nay anh từng dạy dỗ nhiều người,
Làm tay yếu trở nên cứng cáp
4Nhờ lời anh, kẻ ngã lại đứng lên,
Chân run rẩy đã ra vững mạnh.
5Nay tai họa vừa giáng trúng anh
Là anh đã lao đao muốn ngã!
6Chẳng lẽ anh hết tin Thượng Đế,
Hay là Ngài ruồng bỏ người ngay?
7Xin anh hãy nhớ lại xem,
Có bao giờ kẻ vô tội hư vong,
Và người công chính bị hủy diệt?
8Tôi chỉ thấy ai gieo bất công, gian ác
Nhận lãnh ngay hậu quả đắng cay.
9Họ tiêu tan trước quyền năng Thượng Đế,
Chẳng còn gì, lúc thịnh nộ Ngài tuôn.
10Dù gầm thét như sư tử hung hăng,
Cũng thất bại tơi bời thô thảm,
11Sư tử mạnh chết vì đói khát
Và đàn sư tử con tan tác.
12Một lời nói mật bay đến tôi
Tai tôi được nghe tiếng thì thầm
13Lúc đêm khuya người người ngủ say
Giữa dòng tư tưởng trong khải tượng.
14Bất giác tôi kinh hãi rụng rời,
Xương cốt toàn thân run lẩy bẩy
15Có một vị thần đi ngang qua
Làm tôi sởn tóc nổi da gà!
16Thần dừng lại, đứng lặng yên
Nhưng tôi không thấy rõ dạng hình,
Một tiếng nói phá tan yên tĩnh:
17Phận con người, sao muốn hơn Thượng Đế,
Muốn trong sạch hơn Đấng sáng tạo mình?'
18Chúa đã không tin cậy tôi tớ Ngài
Đến thiên sứ vẫn thường hay lầm lỗi
19Huống hồ con người cát bụi mong manh
Bị dẫm nát chẳng khác gì giun dế,
20Như cỏ hoa, sớm nở tối tàn
Ngàn thu chết, nào ai lưu ý!
Đèn phụt tắt, tinh anh lìa xác,
Khôn ngoan gì, lạnh ngắt nằm yên?