25

Năm An nghỉ

1,2Trên núi Si-nai, Chúa Hằng Hữu có bảo Mai-sen truyền cho dân Y-sơ-ra-ên: Khi đã vào đất Ta cho, phải để cho đất nghỉ vào năm thứ bảy. 3Các ngươi sẽ cày cấy đồng ruộng, trồng tỉa vườn nho, thu hoa quả trong sáu năm. 4Nhưng năm thứ bảy sẽ là năm đất hưu canh, năm An nghỉ của Chúa; không ai được làm ruộng, tỉa nho trong vườn. 5Cũng đừng thu chứa hoa quả tự mọc lên trong năm đất nghỉ ngơi này. 6,7Trong năm An nghỉ, đất vẫn cung cấp đầy đủ thực phẩm cho mọi người: cho ngươi, cho nô lệ và người làm công của ngươi, cho khách tạm trú trong nhà ngươi, cho gia súc và luôn cả các loài thú vật sống trong đất ngươi.

Năm Hoan hỉ

8Cứ bảy lần bảy năm, tức là 49 năm, 9vào ngày mồng mười tháng bảy, ngày Chuộc tội, phải thổi kèn vang lên khắp lãnh thổ. 10Vì năm thứ năm mươi là năm thánh, mọi người trên toàn đất nước sẽ được công bố tự do, hoan hỉ. Năm ấy mọi người có quyền lấy lại tài sản mình, người nô lê được tự do trở về với gia đình. 11Đây là một năm đầy hân hoan, hạnh phúc. Các ngươi sẽ không gieo, không gặt, không hái. 12Vì đất sẽ tự nó sinh sản hoa màu cho các ngươi dùng trong năm thánh đầy hạnh phúc này.

Việc mua bán và chuộc lại tài sản

13Trong năm ấy, mọi người sẽ chiếm lại quyền sở hữu tài sản mình. 14-17Vậy, khi mua bán tài sản, phải tính cho đến năm Hoan hỉ sắp tới, xem thử còn bao nhiêu năm nữa. Giá mua bán sẽ tăng giảm tùy theo số năm còn lại. Vì thật ra, đây chỉ là một sự mua bán số vụ mùa còn lại mà thôi. Vậy, đừng để cho bên nào bị thiệt thòi, phải kính sợ Thượng Đế. Ta là Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của các ngươi.
18Phải tuân hành luật pháp Ta để có an ninh trật tự xã hội. 19Đất sẽ sản xuất hoa quả, ngươi sẽ ăn no nê và sống yên lành. 20Nếu ngươi hỏi: Chúng tôi sẽ lấy gì ăn trong năm thứ bảy khi không được phép gieo và gặt? 21,22Ta sẽ giáng phúc cho các ngươi được mùa gấp ba lần trong năm thứ sáu, các ngươi sẽ dùng cho đến mùa gặt năm thứ tám.
23Không được đoạn mãi đất đai, vì đất thuộc về Ta. Các ngươi chỉ là người chiếm hữu tạm thời. 24Quyền chuộc lại đất đã bán phải được tôn trọng trong toàn lãnh thổ. 25Nếu một người túng thiếu, phải bán bớt một phần đất mình, một người bà con gần của người này có quyền chuộc đất lại. 26Nếu người này không còn ai để chuộc đất cho mình, nhưng về sau làm ăn khá ra, có đủ tiền để chuộc đất, 27người ấy sẽ chiết tính tiền chuộc theo tỷ lệ thời gian, tính từ năm bán, và trả cho người đã mua một số tiền bằng giá trị những năm còn lại, rồi lấy đất về. 28Trường hợp người này không có khả năng chuộc đất, đất đã bán sẽ thuộc về người mua cho đến năm Hoan hỉ, và vào năm ấy, đất sẽ hoàn nguyên chủ.
29Nếu một người bán một cái nhà trong thành, người ấy có một năm tròn để chuộc nhà lại. 30Nếu người bán không chuộc nhà trong thời hạn một năm nói trên, nhà sẽ vĩnh viễn thuộc quyền sở hữu của người mua. Đến năm Hoan hỉ, nhà này sẽ không hoàn nguyên chủ.
31Nhưng đối với nhà trong làng xóm, không có thành bao bọc, sẽ được đồng hóa với đất đai; như thế người bán có quyền chuộc lại và đến năm Hoan hỉ, nhà sẽ hoàn lại nguyên chủ. 32Tuy nhiên, đặc biệt đối với nhà của người Lê-vi, dù ở trong thành cũng sẽ được chuộc bất kỳ lúc nào. 33Nếu nhà không được chuộc, đến năm Hoan hỉ, nhà này vẫn thuộc về người Lê-vi đã bán, vì người Lê-vi chỉ có nhà ở trong thành mà thôi. 34Ruộng đất ở chung quanh thành của người Lê-vi là những tài sản vĩnh viễn của họ, họ không được phép bán.

Bổn phận đối với người nghèo

35Nếu có người anh em nghèo nàn, không tự nuôi sống được, ngươi phải giúp người ấy, cho họ sống chung với mình như người tạm trú vậy. 36,37Không được cho người ấy vay tiền để lấy lãi, cũng không được tính tiền ăn để kiếm lời, nhưng phải để cho người ấy sống với mình, phải kính sợ Thượng Đế. 38Ta là Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của ngươi, đã đem ngươi ra khỏi Ai-cập để cho ngươi đất Ca-na-an và để làm Thượng Đế ngươi.

Mua, bán và chuộc nô lệ

39Nếu có người anh em nghèo quá, phải bán mình cho ngươi, ngươi sẽ không được đãi người ấy như nô lệ. 40Phải coi người ấy như một người làm công hay người tạm trú. Người ấy sẽ giúp việc ngươi cho đến năm Hoan hỉ. 41Lúc ấy, người sẽ đem theo con cái ra khỏi nhà ngươi để về với nhà cửa đất đai của cha ông mình. 42Vì mọi người Y-sơ-ra-ên là đầy tớ Ta, được Ta đem ra khỏi Ai-cập, nên không được bán mình làm nô lệ. 43Và ngươi không được hà khắc với người anh em, nhưng phải kính sợ Thượng Đế. 44,45Muốn nuôi nô lệ, ngươi được mua người ngoại quốc ở trong các nước chung quanh, hoặc mua con cái của những người ngoại quốc sống chung với ngươi, dù họ dã được sinh ra trong đất ngươi. 46Họ sẽ làm nô lệ suốt đời, vì họ thuộc về ngươi và ngươi được truyền họ lại cho con mình. Còn giữa anh em đồng bào Y-sơ-ra-ên với nhau, không được hà khắc. 47Nếu có người ngoại quốc sống chung với ngươi trở nên giàu có, và một người Y-sơ-ra-ên trở nên nghèo cực, phải bán mình cho người ngoại quốc hay cho con cái của người ngoại quốc ấy;
48người Y-sơ-ra-ên sẽ được chuộc bởi anh hay em mình, 49bởi chú bác, anh em họ hay một người bà con gần nào khác trong gia đình. Người ấy cũng có thể tự chuộc mình nếu có đủ khả năng. 50Người ấy sẽ tính với chủ đã mua mình xem cho đến năm Hoan hỉ, còn lại bao nhiêu năm. Tiền chuộc sẽ bằng tiền mướn một người làm công trong những năm còn lại. 51Nếu còn lại nhiều năm, người ấy phải trả tiền chuộc gần bằng giá bán mình. 52Nếu chỉ còn ít năm nữa là tới năm Hoan hỉ, tiền chuộc sẽ là một số nhỏ tương xứng với số năm. 53Vì người ấy được coi như người làm mướn hằng năm, chủ không được cư xử hà khắc. 54Nếu người ấy không được chuộc, chờ đến năm Hoan hỉ, người ấy và con cái mình sẽ được tự do. 55Vì tất cả con dân Y-sơ-ra-ên là đầy tớ của Ta, Ta đã đem họ ra khỏi Ai-cập. Ta là Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của các ngươi.