10

Bảy mươi môn đệ truyền bá phúc âm

1Sau đó, Chúa Giê-xu chọn thêm bảy mươi môn đệ, sai từng đôi đi trước đến các thành phố làng mạc Ngài định viếng thăm. 2Ngài bảo họ: “Mùa gặt thật trúng, nhưng thợ gặt còn ít. Các con hãy cầu xin Chủ mùa gặt đưa thêm nhiều thợ gặt vào đồng lúa của Ngài. 3Sửa soạn lên đường! Ta sai các con ra đi như chiên vào giữa bầy muông sói. 4Đừngđem theo tiền bạc, túi bao hay giày dép. Đừng dừng lại chào hỏi ai dọc đường. 5Khi vào nhà nào, các con cầu phúc cho nhà đó. 6Nếu nhà ấy xứng đáng, họ sẽ được phúc lành. Nếu không, phúc lành sẽ trở về với các con. 7Khi vào thành nào, cứ ở trong một nhà, đừng bỏ nhà này sang nhà khác. Khi người ta mời, các con cứ ăn uống, vì người làm việc xứng đáng được tiếp đãi. 8Nếu thành nào tiếp rước và dọn thức ăn, các con cứ ăn. 9Các con chữa lành người bệnh, và báo cho họ biết Nước Trời gần đến. 10Nếu thành nào từ chối không tiếp rước, các con phải cảnh cáo: 11‘Chúng tôi giũ áo ra đi, không còn chịu trách nhiệm về thành phố này nữa. Nhưng đừng quên Nước Trời gần đến.’ 12Ta quả quyết, đến ngày Phán xét, thành phố gian ác như Sô-đôm còn có thể dung thứ hơn thành ấy.
13“Khốn cho thành Cô-ra-xin, khốn cho thành Bết-sai-đa! Vì nếu các phép lạ ta làm nơi đây được thực hiện tại thành Ty-rơ và thành Si-đôn, dân hai thành ấy hẳn đã mặc áo gai, rải tro lên đầu tỏ lòng ăn năn từ lâu rồi! 14Đến ngày Phán xét, Ty-rơ và Si-đôn còn đáng được dung thứ hơn Cô-ra-xin và Bết-sai-đa. 15Còn thành Ca-bê-nam được đem lên tận trời sao? -Không, nó sẽ bị ném xuống hỏa ngục! 16Ai nghe các con là nghe ta, ai từ chối các con là từ chối ta. Và ai từ chối ta, là từ chối Thượng Đế, Đấng đã sai ta!”
17Bảy mươi môn đệ trở về, vui mừng báo cáo: “Thưa Chúa, nhờ uy danh Chúa, ngay đến quỷ cũng vâng phục chúng con.”
18Chúa đáp: “Ta thấy Sa-tan như tia chớp từ trời sa xuống. 19Ta cho các con uy quyền để thắng mọi quyền lực thù nghịch, chà đạp rắn rét, bò cạp. Chẳng có gì làm hại các con được. 20Tuy nhiên, điều đáng mừng không phải vì quỷ vâng phục các con, nhưng vì tên các con được ghi vào sổ công dân Nước Trời.”

Chúa Giê-xu tạ ân Chúa Cha

21Lúc ấy, Chúa Giê-xu tràn ngập niềm vui của Thánh Linh. Ngài cầu nguyện: “Thưa Cha, là Chúa của trời đất, Con tạ ân Cha, vì đối với người tự cho là khôn ngoan, Cha đã giấu kín chân lý để tiết lộ cho trẻ con biết. Thưa Cha, việc ấy đã làm Cha hài lòng. 22Cha đã giao hết mọi việc cho Con. Chỉ một mình Cha biết Con, cũng chỉ một mình Con - và những người được Con tiết lộ - biết Cha mà thôi.”
23Chúa Giê-xu quay lại nói riêng với các môn đệ: “Phúc cho mắt các con vì thấy được những điều đó. 24Có biết bao nhà tiên tri và vua chúa thời xưa ước ao được thấy những việc các con thấy, được nghe những lời các con nghe, mà không được.”

Ngụ ngôn “Người Sa-ma-ri nhân từ”

25Một thầy dạy luật muốn thử Chúa Giê-xu, đứng lên hỏi: “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sống vĩnh cửu?” 26Chúa Giê-xu hỏi lại: “Luật pháp Mai-sen dạy thế nào về điều đó?”
27Thầy dạy luật đáp: “Phải yêu thương Thượng Đế với cả tấm lòng, linh hồn, năng lực và trí óc. Cũng phải yêu thương người lân cận như chính bản thân.” 28Chúa Giê-xu dạy: “Đúng! Cứ làm theo đó, ông sẽ được sống.”
29Nhưng thầy dạy luật muốn tự bào chữa, nên hỏi lại: “Ai là người lân cận tôi?”
30Để trả lời, Chúa Giê-xu kể chuyện này: “Một người Do-thái đi từ Giê-ru-sa- lem xuống Giê-ri-cô, giữa đường bị cướp. Chúng lột hết quần áo, tiền bạc, đánh đập tàn nhẫn rồi bỏ nằm dở sống dở chết bên vệ đường. 31Tình cờ, một thầy tế lễ đi ngang qua, thấy nạn nhân liền tránh sang bên kia đường, đi luôn. 32Một thầy phó tế đi qua trông thấy, cũng bỏ đi. 33Đến lượt một người Sa-ma-ri qua đường nhìn thấy nạn nhân thì động lòng trắc ẩn, 34nên lại gần, lấy thuốc thoa bóp và băng bó các vết thương, rồi đỡ nạn nhân lên lưng lừa mình chở đến quán trọ cấp cứu. 35Hôm sau, người ấy trao cho chủ quán một số tiền bảo lo săn sóc nạn nhân và dặn: ‘Nếu còn thiếu, khi trở về tôi sẽ trả thêm.’
36“Vậy trong ba người đó, ai là người lân cận với kẻ bị cướp?”
37Thầy dạy luật đáp: “Người đã cứu giúp nạn nhân.”
Chúa dạy: “Ông hãy thi hành đúng như thế.”

Mặc-thê và Ma-ri

38Chúa Giê-xu và các môn đệ đi đường đến một làng kia, cô Mặc-thê rước Chúa vào nhà. 39Em cô là Ma-ri ngồi dưới chân Chúa nghe Ngài giảng dạy. 40Còn Mặc-thê bận rộn lo việc tiếp đãi. Một lúc sau, Mặc-thê đến phàn nàn: Chúa không thấy em con ngồi không, để một mình con làm hết mọi việc sao? Xin Chúa bảo nó giúp con.”
41Chúa Giê-xu đáp: “Mặc-thê, con bận rộn lo lắng nhiều việc, 42nhưng chỉ có một việc cần thiết. Ma-ri đã chọn phần việc ấy nên không ai truất phần của em con được.”