10

Ly dị

1Sau đó, Chúa rời thành Ca-bê-nam, đến xứ Giu-đê và miền đông sông Giô-đanh. Dân chúng tụ họp đông đảo nghe Ngài giảng dạy như thường lệ.
2Các thầy Biệt-lập đến chất vấn Chúa, cố gài bẫy Ngài. Họ hỏi: “Thầy nghĩ sao? Người chồng được phép ly dị vợ mình không?” 3Chúa Giê-xu hỏi lại: “Mai-sen dạy thế nào về việc ấy?”
4Họ đáp: “Mai-sen đã cho phép! Người chồng chỉ cần viết chứng thư ly dị là xong.”
5Chúa giảng giải: “Vì lòng dạ các ông cứng cỏi, Mai-sen mới lập điều luật đó. 6,7Từ ban đầu, Thượng Đế tạo nên người nam người nữ. Vì thế, người nam phải lìa cha mẹ để kết hợp với vợ, hai người thành một. 8Vợ chồng không phải là hai nữa, nhưng chỉ là một. 9Vậy chẳng ai có thể phân ly những người Thượng Đế đã phối hợp.”
10Khi về nhà, các môn đệ lại hỏi Chúa vấn đề đó.
11Chúa giải thích: “Người nào ly dị vợ rồi cưới vợ khác là phạm tội ngoại tình, 12còn người đàn bà nào ly dị chồng rồi lấy chồng khác, cũng phạm tội ngoại tình.”

Trẻ con

13Người ta đem trẻ con đến gần Chúa, để Ngài đặt tay ban phúc cho các em, nhưng các môn đệ quở trách họ, không cho quấy rầy Chúa.
14Thấy thế, Chúa Giê-xu không hài lòng, Ngài bảo các môn đệ: “Cứ để trẻ con đến gần ta, đừng ngăn cản, vì Nước Trời thuộc về những người giống các em ấy. 15Ta cho các con biết: Ai không tiếp nhận Thượng Đế như trẻ con, sẽ không được vào Nước Trời.”
16Rồi Ngài bồng bế các em, đặt tay lên đầu, ban phúc cho.

Người giàu và Nước Trời

17Khi Chúa sửa soạn lên đường, một người chạy đến quỳ xuống, hỏi: “Thưa Thầy Thánh Thiện, tôi phải làm gì để được sống vĩnh cửu?”
18Chúa Giê-xu đáp: “Sao anh gọi ta là Thánh Thiện? Chỉ có một Đấng Thánh Thiện là Thượng Đế. 19Anh hẳn biết các điều răn: Đừng giết người; đừng ngoại tình; đừng trộm cắp; đừng làm chứng dối; đừng gian lận và phải hiếu kính cha mẹ.”
20Anh hăng hái: “Từ thuở nhỏ đến giờ, tôi luôn vâng giữ các điều răn đó!”
21Chúa nhìn anh, lòng đầy thương mến: “Anh còn thiếu một điều: về bán hết tài sản, lấy tiền phân phát cho người nghèo để chứa của cải trên trời, rồi hãy theo làm môn đệ ta.”
22Nghe Chúa dạy, anh ủ rũ mặt mày, bỏ đi, vì anh rất giàu có.
23Chúa Giê-xu nhìn quanh, bảo các môn đệ: “Người giàu rất khó vào Nước Trời.” 24Nghe lời ấy, các môn đệ đều ngạc nhiên. Chúa Giê-xu dạy tiếp: “Này các con, người nào cậy mình giàu có, rất khó vào Nước Trời. 25Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước của Thượng Đế!”
26Các môn đệ đều sửng sờ: “Vậy thì ai được cứu?”
27Chúa Giê-xu nhìn họ, đáp: “Đối với loài người, việc ấy không ai làm được. Nhưng Thượng Đế làm mọi việc đều được cả!”
28Phê-rơ thưa: “Chúng con đã bỏ tất cả để theo Thầy.”
29Chúa Giê-xu đáp: “Ta quả quyết với các con: Không ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, vợ con, tài sản vì ta và vì Phúc âm 30mà trong đời này, không nhận lại gấp trăm lần nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, vợ con, tài sản với sự bức hại. Trong đời sau người ấy còn được sống vĩnh cửu.
31“Nhưng nhiều người đang dẫn đầu sẽ lui lại hàng cuối, và người ở hàng cuối sẽ vượt lên hàng đầu.”

Chúa lại báo trước sự chết của Ngài

32Trên đường lên thủ đô Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-xu đi trước, các môn đệ theo sau, ngạc nhiên và sợ hãi. Chúa đem riêng mười hai sứ đồ, nói cho biết những việc sắp xảy ra:
33“Lên đến Giê-ru-sa-lem, ta sẽ bị phản bội, bắt nộp cho các thầy trưởng tế và dạy luật, họ sẽ lên án xử tử ta, rồi giao nộp ta cho người La-mã. 34Người La-mã sẽ chế giễu, phỉ nhổ, đánh đập và giết ta, nhưng ba ngày sau, ta sẽ sống lại.”

Lời cầu xin của Gia-cơ và Giăng

35Gia-cơ và Giăng, hai con trai Xê-bê-đê, đến thưa với Chúa: “Xin Thầy cho chúng con một ân huệ.”
36Chúa hỏi: “Các con muốn xin gì?” 37Họ đáp: “Xin Thầy cho hai anh em chúng con được ngồi bên phải và bên trái ngai của Thầy trên Nước Trời.” 38Nhưng Chúa bảo: “Các con không hiểu điều mình cầu xin. Các con có uống được chén cay đắng ta sắp uống và chịu nổi báp-tem đau đớn ta phải chịu không?” 39Họ đáp: “Thưa Thầy được!”
Chúa Giê-xu dạy: “Các con sẽ uống chén ta và chịu báp-tem ta,
40nhưng về việc ngồi cạnh ta, ta không có quyền định đoạt, vì những chỗ ấy dành cho những người đã được Cha ta chỉ định.”
41Mười sứ đồ kia rất bực tức khi hay tin đó.
42Chúa gọi họ đến dạy bảo: “Các con biết vua chúa các dân tộc nước ngoài cai trị rất tàn ác, và bọn quan lại cũng đè đầu cưỡi cổ nhân dân, 43nhưng giữa các con không ai làm điều đó. Trái lại ai muốn làm lớn, phải làm tôi tớ người khác. 44Ai muốn lãnh đạo, phải làm nô lệ mọi người. 45Các con nên theo gương ta, vì taa đến trần gian không phải để cho người phục vụ, nhưng để phục vụ người, và hy sinh tính mạng cứu chuộc nhiều người.”

Người mù ở Giê-ri-cô

46Sau đó, mọi người đến Giê-ri-cô. Khi Chúa Giê-xu và các môn đệ rời thành phố này, có đoàn dân đông đi theo. Ba-ti-mê (con của Ti-mê), người hành khất mù ngồi bên lề đường, 47nghe nói Chúa Giê-xu ở Na-xa-rét sắp đi ngang qua, liền gọi lớn: “Lạy Giê-xu, con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
48Nhiều người quở mắng, bảo anh không được la lối, nhưng anh cứ gân cổ kêu lớn hơn: “Lạy Con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
49Chúa Giê-xu dừng bước, bảo: “Gọi anh ấy đến đây!” Họ lại đổi giọng: “Kìa Chúa gọi anh đấy! Vui lên đi!” 50Ba-ti-mê liền vất áo choàng, đứng dậy đến gần Chúa.
51Chúa hỏi: “Con muốn ta giúp gì đây?” Anh mù liền đáp: “Lạy Thầy, xin cho con thấy được!”
52Chúa bảo: “Con cứ đi, đức tin con đã chữa cho con lành!” Lập tức, Ba-ti-mê được sáng mắt, rồi nhập vào đám đông đi theo Chúa.