4

Ngụ ngôn “Gieo giống”

1Một lần khác, Chúa giảng dạy bên bờ biển. Dân chúng tụ tập quá đông, nên Ngài ngồi trên một chiếc thuyền, còn dân chúng đứng quanh trên bờ. 2Ngài dùng nhiều ngụ ngôn dạy dỗ họ:
3“Một người ra đồng gieo lúa. 4Khi đang gieo, có hạt rơi trên đường mòn, bị chim ăn hết. 5Có hạt rơi nhằm lớp đất mỏng phủ trên đá; cây non mọc lên rất nhanh, 6nhưng khi bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt, nó héo dần rồi chết, vì rễ không bám sâu vào lòng đất. 7Có hạt rơi giữa bụi gai, bị gai mọc lên chận nghẹt, không kết quả được. 8Những hạt gieo vào đất tốt kết quả gấp ba mươi, sáu mươi hay một trăm lần. 9Ai có tai, nên lắng nghe!”
10Khi dân chúng về hết, mười hai sứ đồ và các môn đệ khác xin Chúa giải thích ý nghĩa ngụ ngôn.
11Chúa đáp: “Thượng Đế cho các con hiểu huyền nhiệm về Nước Trời, còn những người khác chỉ được nghe ngụ ngôn, 12nên họ nhìn mà không thấy, nghe mà không hiểu. Vì nếu hiểu, họ sẽ quay về Thượng Đế để được Ngài tha tội.”

Ý nghĩa ngụ ngôn “Gieo giống”

13Chúa hỏi các môn đệ: “Nếu các con không hiểu ngụ ngôn này, làm sao có thì hiểu những ngụ ngôn khác?
14“Người gieo giống là người đi công bố Phúc âm. 15Hạt giống rơi trên đường mòn, là Đạo gieo vào lòng người cứng cỏi, liền bị Sa-tan đến cướp đi.
16“Lớp đất mỏng phủ trên đá tượng trưng cho người nghe Đạo vội vui mừng tiếp nhận, 17nhưng quá hời hợt, mầm sống không vào sâu trong lòng. Khi bị hoạn nạn, khủng bố vì Phúc âm, họ vội buông tay đầu hàng.
18“Đất có gai gốc tượng trưng cho tấm lòng những người nghe Đạo, 19nhưng quá lo âu về đời này, ham mê phú quý và những lạc thú khác, đến nỗi làm cho Đạo bị nghẹt ngòi, không thể nào kết quả được.
20“Đất tốt tượng trưng cho tấm lòng những người nghe Đạo và-tiếp nhận, nên đem lại kết quả dồi dào, dìu dắt ba mươi, sáu mươi hay cả trăm người vào Nước Trời.”

Cây đèn

21Chúa dạy các môn đệ: “Không ai thắp đèn rồi đậy kín, nhưng đem đặt trên giá đèn để soi sáng khắp nơi. 22Tất cả những việc giấu kín, một ngày kia sẽ phải phơi bày trước ánh sáng. 23Ai có tai, nên lắng nghe! 24Phải để ý đến những lời các con nghe: Các con lường cho người ta mức nào, người ta sẽ lường lại cho các con mức đó, mà còn gắt gao hơn nữa. 25Vì ai có sẽ được cho thêm, nhưng ai không có, dù còn gì cũng bị mất luôn.”

Ngụ ngôn “Hạt giống”

26Chúa kể ngụ ngôn khác: “Nước Trời giống trường hợp người kia gieo lúa trong ruộng. 27Ngày qua tháng lại, lúa mọc và lớn lên; người ấy không cần theo dõi, 28vì đất làm cho lúa mọc. Trước hết, hạt giống thành cây mạ, lớn lên trổ bông, rồi kết hạt. 29Khi lúa chín, người ấy trở lại, đem liềm theo gặt hái.”

Hạt cải

30Chúa Giê-xu kể tiếp: “Chúng ta phải diễn tả Nước Trời cách nào? Nên dùng ngụ ngôn gì? 31Nước Trời giống như một hạt cải rất nhỏ. Đó là hạt nhỏ nhất trong các loại hạt giống, nhưng khi gieo xuống đất, 32nó mọc thành cây lớn, cành lá sum sê đến nỗi chim chóc có thể làm tổ trên đó.”
33Chúa dùng nhiều ngụ ngôn giảng dạy dân chúng, tùy theo trình độ hiểu biết cửa họ. 34Ngài luôn luôn dùng ngụ ngôn để giảng dạy, nhưng khi họp riêng với môn đệ, Ngài giải thích ý nghĩa.

Dẹp cơn bão

35Đến tối, Chúa Giê-xu bảo các môn đệ: “Chúng ta qua bờ bên kia!” 36Sau khi từ giã dân chúng, môn đệ rước Ngàị xuống thuyền chèo đi. Có nhiều thuyền khác cùng theo. 37Thình lình, một cơn bão nổi lên, các lượn sóng lớn bủa vào thuyền, đến nỗi thuyền ngập nước gần chìm. 38Chúa Giê-xu đang gối đầu nằm ngủ phía sau lái. Họ hốt hoảng đánh thức Ngài dậy, la lên: “Thầy ơi, chúng ta sắp chết chìm! Thầy không lo sao?”
39Chúa liền quở gió và ra lệnh cho biển: “Yên lặng đi!” Gió liền ngưng bặt và biển lặng yên! 40Rồi Ngài bảo các môn đệ: “Sao các con sợ hãi đến thế? Các con không có đức tin sao?”
41Mọi người đều khiếp sợ bảo nhau: “Người là ai mà đến gió và biển cũng phải vâng lời?”