20

Công nhân vườn nho

1“Nước Trời giống trường hợp người chủ vườn nho, sáng sớm đi mướn công nhân về hái nho trong vườn. 2Chủ thỏa thuận trả mỗi ngày một đồng bạc, và đưa họ vào vườn làm việc. 3“Vài giờ sau, chủ ra phố, thấy một số người đang đứng chờ xin việc làm. 4Chủ bảo: ‘Vào vườn tôi hái nho, tôi sẽ trả tiền công sòng phẳng cho!’ 5Khoảng mười hai giờ trưa và ba giờ chiều, chủ lại mướn thêm công nhân như trước.
6“Độ năm giờ chiều, chủ lại ra phố, thấy còn một số người đứng đó, liền hỏi: ‘Sao hôm nay các anh không làm việc?’ 7“Họ đáp: ‘Vì không ai mướn chúng tôi.’ Chủ bảo: ‘Vào vườn tôi hái nho!’ 8“Đến tối, chủ bảo quản gia gọi công nhân vào lãnh tiền, người vào làm sau được phát trước. 9Bắt đầu, người làm từ năm giờ chiều vào, mỗi người lãnh được một đồng bạc. 10Lần lượt đến người làm từ sáng sớm, tưởng sẽ được nhiều hơn, nhưng mỗi người cũng lãnh được một đồng bạc. 11Nhận tiền xong, họ phản đối: 12‘Mấy người đến sau chỉ làm có một giờ, sao chủ trả cho họ bằng chúng tôi? Chúng tôi phải làm việc vất vả và phơi nắng suốt ngày!’
13“Nhưng chủ trả lời: ‘Này bạn, tôi chẳng xử tệ vái bạn đâu! Chính bạn đã thỏa thuận làm việc mỗi ngày một đồng bạc. 14Cầm tiền về đi! Chẳng qua là tôi muốn trả cho máy người đến sau bằng bạn. 15Chẳng có gì trái lẽ khi tôi xử dụng tiền tôi theo ý muốn. Hay bạn nổi lòng ganh tị vì thấy tôi tử tế rộng rãi với họ sao?"
16Chúa kết luận: “Người đầu lui lại hàng cuối và người cuối vượt lên hàng đầu là thế.”

Chúa lại báo trước sự chết của Ngài

17Trên đường lên thủ đô Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-xu đem riêng mười hai sứ đồ ra một nơi, 18nói cho họ biết những việc sắp xảy ra:
“Chúng ta lên Giê-ru-sa-lem, ta sẽ bị phản bội, nộp cho các thầy trưởng tế và các thầy dạy luật, họ sẽ lên án xử tử ta.
19Rồi họ sẽ giao nộp ta cho chính quyền La-mã; người La-mã sẽ chế giễu, đánh đập và đóng đinh ta vào cây thập tự. Nhưng đến ngày thứ ba, ta sẽ sống lại.”

Lời thỉnh cầu của một bà mẹ

20Mẹ của Gia-cơ và Giăng đem hai con mình đến gần Chúa, quỳ lạy Ngài đi xin một ân huệ. 21Chúa hỏi: “Bà muốn xin gì?” Bà thưa: “Xin Chúa cho hai con tôi được ngồi bên phải và bên trái ngai của Chúa trên Nước Trời.”
22Chúa đáp: “Bà không hiểu điều bà cầu xin!” Rồi Ngài quay lại hỏi Gia-cơ và Giăng: “Các con có thể uống chén ta sắp uống không?” Họ liền đáp: “Thưa Thầy, chúng con uống được!”
23Chúa dạy: “Các con sẽ uống chén ta, nhưng việc ngồi bên cạnh ta, ta không có quyền định đoạt, vì những chỗ ấy dành cho những người Cha ta lựa chọn.”

Lãnh đạo là phục vụ

24Mười sứ đồ kia rất bực tức khi hay được điều Gia-cơ và Giăng cầu xin.
25Nhưng Chúa gọi họ đến dạy bảo: “Các con biết vua chúa các dân tộc nước ngoài cai trị rất tàn ác, và bọn quan lại cũng đua nhau hà hiếp nhân dân. 26Nhưng giữa các con, không ai làm điều đó. Trái lại, ai muốn làm lớn phải làm tôi tớ người khác. 27Ai muốn lãnh đạo phải làm nô lệ cho anh em. 28Các con nên bắt chước ta, vì ta đến trần gian không phải để cho người phục vụ, nhưng đi phục vụ người, và hy sinh tính mạng cứu chuộc nhiều người.”

Hai nguời mù ở Giê-ri-cô

29Khi Chúa Giê-xu và các môn đệ rời thành Giê-ri-cô, một đoàn dân đông đi theo Ngài.
30Có hai người mù đang ngồi bên lề đường, nghe Chúa Giê-xu đi ngang qua, liền kêu lớn: “Lạy Chúa, con vua Đa-vít, xin thương xót chúng con!”
31Đoàn dân quở hai người mù, bảo không được la lối om sòm, nhưng hai người lại kêu lớn hơn: “Lạy Chúa, con vua Đa-vít, xin thương xót chúng con!”
32Chúa Giê-xu dừng bước, cho gọi hai người mù đến hỏi: “Các anh muốn ta giúp gì đây?”
33Họ thưa: “Lạy Chúa, xin cho mắt chúng con được sáng!”
34Chúa Giê-xu thương xót sờ mắt hai người. Lập tức mắt họ được sáng, họ liền đi theo Chúa.