8

Người cùi được lành

1Khi Chúa xuống núi, có đoàn dân đông đi theo. 2Một người cùi đến gần, quỳ trước mặt Chúa, nài xin: “Nếu Chúa vui lòng, Chúa có thể chữa cho con lành bệnh.”
3Chúa Giê-xu đua tay sờ người cùi và bảo: “Ta sẵn lòng, lành bệnh đi!”. Lập tức bịnh cùi biến mất.
4Chúa căn dặn: “Con đừng cho ai biết, nhưng cứ đến ngay thầy tế lễ xin khám bệnh và dâng lễ vật như luật pháp Mai-sen ấn định, để chứng tỏ cho mọi người biết con được lành.”

Đức tin lớn

5Khi Chúa vào thành Ca-bê-nam, một viên đại đội trưởng La-mã đến cầu cứu: 6“Thưa Chúa, đầy tớ của tôi đang nằm bại liệt ở nhà, đau đớn lắm.”
7Chúa đáp: “Ta sẽ đến chữa lành cho.”
8Đại đội trưởng thưa: “Chúa không phải đến, vì tôi không xứng đáng rước Chúa về nhà. Chúa chỉ đứng đây truyền lệnh, đầy tớ tôi sẽ được lành. 9Tôi biết rõ vì tôi thuộc quyền thượng cấp, và dưới quyền tôi cũng có nhiều binh sĩ. Tôi bảo tên này ‘đi!’, nó đi, bảo tên kia ‘đến!’ nó đến. Tôi bảo đầy tớ: ‘làm việc này!’ nó liền vâng lời. Tôi biết Chúa có quyền; Chúa chỉ truyền lệnh, bệnh đầy tớ tôi sẽ lành.”
10Chúa Giê-xu ngạc nhiên quay lại bảo đoàn dân: “Thật ra trong cả xứ Y-sơ-ra-ên, ta cũng chưa thấy ai có đức tin như người này. 11Ta cho anh em biết: sẽ có nhiều người từ các dân tộc khắp thế giới đến dự tiệc trên Nước Trời với Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp. 12Trong khi đó, nhiều người Y-sơ-ra-ên được gọi là ‘con dân Nước Trời’ lại bị quăng ra chỗ tối tăm, là nơi đầy tiếng than khóc và nghiến răng.”
13Chúa bảo viên đại đội trưởng: “Ông cứ an tâm về nhà! Việc sẽ xảy ra đúng như điều ông tin.” Ngay giờ đó, người đầy tớ được lành.

Chúa chữa lành nhiều người bệnh

14Chúa Giê-xu vào nhà Phê-rơ. Bà gia Phê-rơ đang sốt nặng, nằm trên giường bệnh. 15Chúa nắm tay bà, cơn sốt liền dứt. Bà đứng dậy phục vụ Chúa.
16Tối hôm ấy, người ta đem nhiều người bị quỷ ám đến gặp Chúa. Chúa chỉ quở một lởi, các quỷ liền ra khỏi. Ngài cũng chữa lành mọi người bệnh tại đó, 17đúng như tiên tri Ê-sa đã viết: “Người đã mang tật nguyền của chúng ta, gánh bệnh hoạn thay chúng ta.”

Theo Chúa cách nào?

18Thấy đoàn dân đứng chung quanh quá đông, Chúa Giê-xu bảo các môn đệ sửa soạn vượt biển. 19Một thầy dạy luật đến thưa Chúa: “Thưa Thầy, dù Thầy đi đâu, tôi cũng xin theo!” 20Chúa đáp: “Con cáo có hang, chim trời có tổ, nhưng ta không có chỗ gối đầu!”
21Một môn đệ tỏ vẻ do dự: “Thưa Chúa, đợi khi nào cha con mất, con sẽ theo Chúa.” 22Nhưng Chúa đáp: “Con cứ theo ta ngay! Để những người chết phần tâm linh lo mai táng người chết của họ.”

Dẹp yên trận bão

23Chúa và các môn đệ xuống thuyền, vượt biển qua bờ bên kia. 24Thình lình có trận bão nổi lên, sóng cao hơn nóc thuyền. Nhưng Chúa Giê-xu đang ngủ. 25Các môn đệ đến đánh thức Ngài, hớt hải thưa: “Chúa ơi, xin cứu chúng con, chúng con chết mất!”
26Chúa Giê-xu đáp: “Sao các con sợ hãi thế? Đức tin các con thật kém cỏi.” Chúa đứng dậy quỳ gió và biển, lập tức biển lặng gió yên. 27Các môn đệ kinh ngạc hỏi nhau: “Người là ai mà đến gió và biển cũng phải vâng lời?”

Đuổi quỷ

28Qua đến bờ biển vùng Ga-đa-ren, có hai người bị quỷ ám đến gặp Chúa. Họ sống ngoài nghĩa địa, hung dữ đến nỗi chẳng ai dám đi ngang qua đó. 29Họ kêu la: “Con Thượng Đế! Ngài đến đây làm gì? Chưa đến lúc Ngài hình phạt chúng tôi đâu!”
30Gần đó có bầy heo đông đang ăn, 31Bọn quỷ nài nỉ Chúa: “Nếu Ngài đuổi chúng tôi, xin cho chúng tôi nhập vào bầy heo.”
32Chúa ra lệnh: “Đi ra!” Chúng ra khỏi hai người, nhập vào bầy heo. Cả bầy heo liền lao đầu qua bờ đá, rơi xuống biển, chết chìm dưới nước.
33Bọn chăn heo chạy vào thành phố báo cáo. Mọi người trong thành kéo ra xem Chúa Giê-xu. Khi nhìn thấy Chúa, họ nài xin Ngài đi nơi khác.