20

Chiến tranh

1Khi đồng bào ra chinh chiến với quân thù, nếu thấy nhiều ngựa, nhiều xe, và thấy địch quân đông hơn mình thì đừng sợ. Vì Chúa Hằng Hữu, Đấng đã đem đồng bào ra khỏi Ai-cập luôn luôn ở với đồng bào. 2Khi sắp xông trận, thầy tế lễ sẽ ra đứng trước đồng bào, kêu gọi: 3“Đồng bào Y-sơ-ra-ên, xin lắng tai nghe tôi. Hôm nay quân ta ra trận chống quân thù. Đừng ai lo sợ gì cả, 4Vì ta có Chúa Hằng Hữu đi cùng. Ngài chiến đấu thay ta và đem lại chiến thắng cho ta.'
5Sau đó, các sĩ quan sẽ nói với quân sĩ: Trong anh em có ai mới cất nhà nhưng chưa kịp khánh thành? Người ấy được về, nếu sợ người khác sẽ khánh thành nhà mình trường hợp mình tử trận. 6Có ai trồng vườn nho nhưng chưa ăn trái? Người ấy được về nếu ngại mình hy sinh, người khác sẽ hưởng hoa quả. 7Có ai hỏi vợ chưa kịp cưới? Người ấy có thể về, nếu lo ngại người khác cưới vợ hứa mình khi mình bỏ mạng trong chiến trận. 8Có ai nhát gan run sợ, cũng về đi, đừng làm cho người khác sợ lây.' 9Khi các sĩ quan nói xong, danh sách các tướng chỉ huy trận địa sẽ được công bố.
10Lúc kéo quân đến tấn công một thành nào, trước tiên đồng bào nên điều đình với thành ấy. 11Nếu người trong thành chấp nhận điều kiện ta đưa ra, mở cửa đầu hàng, tất cả dân trong thành sẽ phải phục dịch Y-sơ-ra-ên. 12Nếu họ ra mặt kháng cự, lúc ấy ta vây thành. 13Và khi Chúa cho đồng bào hạ thành được rồi, phải giết hết đàn ông trong thành, 14nhưng bắt đàn bà, trẻ con, súc vật, và chiếm giữ các chiến lợi phẩm khác. 15Quy tắc này chỉ áp dụng cho những thành bên ngoài lãnh thổ đồng bào sắp chiếm cứ.
16Bên trong lãnh thổ Chúa cho, đồng bào phải diệt hết mọi sinh vật. 17Phải tận diệt dân Hê-tít, dân A-mo, dân Ca-na-an, dân Phê-rết, dân Hê-vít và dân Giê-bu như Chúa đã truyền dạy; 18như vậy họ không sống còn để dụ dỗ đồng bào làm tội ác, thờ cúng thần của họ mà mang tội với Chúa.
19,20Trường hợp vây một thành lâu ngày và tìm cách công hãm, đồng bào chỉ được đốn cây không sinh quả để dùng làm các dụng cụ tấn công thành; còn các cây có trái, đồng bào chỉ được hái trái ăn chứ không được đốn.