29

Tái lập giao ước

1Tại đất Mô-áp, Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen kết lập với Y-sơ-ra-ên một giao ước, ngoài giao ước đã kết lập tại Hô-rếp. Sau đây là giao ước tại Mô-áp.
2,3Mai-sen triệu tập toàn dân, bảo rằng: "Đồng bào đã thấy tận mắt tất cả những phép lạ lớn lao, những thử thách phi thường Chúa đã làm tại Ai-cập để trừng trị Pha-ra-ôn và dân này. 4Tuy nhiên cho đến ngày nay, Chúa vẫn chưa cho đồng bào trí tuệ để hiểu biết, mắt để thấy, tai để nghe. 5Suốt bốn mươi năm, Chúa dẫn đồng bào đi trong sa mạc, áo không rách, giày không mòn. 6Đồng bào đã không phải làm bánh để ăn, cất rượu (rượu nho, rượu mạnh) để uống, điều này cho đồng bào ý thức rằng Chúa Hằng Hữu là Thượng Đế mình.
7Khi chúng ta đến nơi này, Si-hôn vua Hết-bôn và Óc vua Ba-san đem quân ra nghênh chiến, nhưng chúng ta đánh bại họ, 8chiếm lấy đất của họ cho đại tộc Ru-bên, đại tộc Gát và phân nửa đại tộc Ma-na-se thừa hưởng. 9Vậy, phải thận trọng tuân hành giao ước này, nhờ đấy mọi việc đồng bào làm mới được thành công.
10,11Hôm nay, toàn thể đồng bào gồm các đại tộc trưởng, các trưởng lão, các viên chức, nhân dân, cùng với vợ con mình, các ngoại kiều giúp việc đốn củi, múc nước, tất cả đang đứng trước Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế mình, 12sẵn sàng thề nguyện chấp nhận giao ước của Chúa kết lập với đồng bào hôm nay. 13Theo giao ước này, đồng bào được Chúa xác nhận là dân của Ngài, và Ngài là Thượng Đế của đồng bào, như Ngài đã hứa với đồng bào và các tổ tiên Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp. 14,15Giao ước này chẳng những có hiệu lực với những người đang đứng đây, nhưng cũng áp dụng cho mọi người Y-sơ-ra-ên không có mặt hôm nay nữa.
16Đồng bào còn nhớ ngày chúng ta sống ở Ai-cập như thế nào, còn nhớ các nước chúng ta đi qua trên đường đến đây; 17đồng bào đã thấy các thần tượng bằng gỗ, đá, vàng, bạc của người ngoại đạo. 18Coi chừng, ngày nào có ai dù đàn ông hay đàn bà, một gia đình hay một đại tộc - thay lòng đổi dạ từ bỏ Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế mình mà đi thờ cúng thần của các nước kia, ngày ấy rễ độc đã mọc, trái đắng sẽ nảy sinh.
19Khi nghe những lời tuyên cáo này, đừng ai mừng thầm tự nhủ: Ta được an nhiên vô sự, mặc dù ta cứ tiếp tục đường lối ngoan cố mình, thà say khướt còn hơn khát khô. 20Chúa không tha hạng người ấy đâu. Cơn thịnh nộ và sự kỵ tà của Ngài sẽ nổi lên cùng người ấy, những lời nguyền rủa trong sách này sẽ ứng cho người ấy. Ngài sẽ xóa tên người ấy giữa thiên hạ. 21Chúa sẽ tách người ấy ra khỏi nhân dân để một mình hứng chịu mọi lời nguyền rủa chép trong sách này.
22Ngày sau, con cháu đồng bào và các du khách từ viễn phương đến, thấy cảnh tàn phá và bệnh hoạn của đất đai, 23(đất đầy diêm sinh và muối, cháy tàn, không cây cỏ, mùa màng, giống như cảnh Sô-đôm, Gô-mo, Át-ma và Sê-bô-im, các thành đã bị Chúa tiêu hủy trong cơn thịnh nộ), 24sẽ hỏi: Tại sao Chúa làm cho đất ra thế này? Tại sao Ngài giận họ đến thế?'
25Có người sẽ đáp: 'Vì họ bội ước với Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của tổ tiên họ, tức là giao ước Ngài kết với họ khi đem họ ra khỏi Ai-cập. 26Họ đi thờ cúng các thần xa lạ, mặc dù Ngài đã nghiêm cấm. 27Đấy là lý do Chúa trút cơn thịnh nộ trên đất này, và đất hứng chịu mọi lời nguyền rủa đã ghi trong sách. 28Trong cơn lôi đình, Chúa đã bứng họ khỏi đất này, ném họ ra đất khác, là nơi họ đang sống ngày nay.'
29Có nhiều điều huyền diệu Chúa không cho chúng ta biết. Nhưng Ngài tiết lộ những luật lệ này để chúng ta và con cháu chúng ta tuân giữ đời đời.