32

  1Hỡi trời, hãy nghe ta nói.
   Hỡi đất, hãy lắng tai nghe lời ta.
  2Lời giáo huấn của ta rơi xuống như mưa;
   lời ta rớt xuống như sương.
  Chúng giống như mưa rào trên cỏ;
   và đổ xuống như mưa trên cây non.
  3Ta sẽ loan báo danh của CHÚA.
   Hãy ca ngợi Thượng Đế vì Ngài cao cả!
  4Ngài như khối đá; mọi điều Ngài làm đều hoàn hảo,
   Ngài luôn luôn công bằng.
  Ngài là Thượng Đế thành tín, không bao giờ làm quấy,
   Ngài là Đấng chính trực công bình.
  5Chúng đã làm điều ác chống nghịch Ngài.
   Chúng không trung thành với Ngài;
  Chúng quanh quẹo và dối trá.
  6Các ngươi trả ơn CHÚA như thế sao,
   hỡi dân ngu dại và thiếu hiểu biết?
  Ngài là Cha và là Đấng Tạo Hoá ngươi,
   Đấng đã dựng nên và tạo thành ngươi.
  7Hãy nhớ lại ngày xưa.
   Hãy suy nghĩ lại những năm qua.
  Hãy bảo cha ngươi kể cho ngươi nghe;
   Hỏi các bô lão, họ sẽ thuật cho ngươi biết;
  8Đấng Chí Cao đã ban đất cho các dân tộc,
   phân chia các chủng tộc.
  Ngài định ranh giới cho các dân theo số của dân tộc Ít-ra-en.
  9CHÚA chọn dân Ngài làm phần mình,
   và chọn dân tộc Gia-cốp làm của riêng Ngài.
  10Ngài tìm thấy họ trong một sa mạc
   đầy giông gió và hoang vu.
  Ngài đùm bọc họ và nuôi dưỡng họ,
   Bảo vệ họ như người yêu dấu.
  11Ngài như chim ưng xây tổ và vỗ cánh trên các chim con.
   Nó giương cánh ra đỡ các chim con
   và mang chúng trên cánh mình.
  12Chỉ một mình CHÚA dẫn dắt họ,
   không có thần ngoại quốc nào giúp đỡ Ngài.
  13CHÚA mang họ lên các đỉnh cao của xứ
   và dùng trái cây trong đồng nuôi dưỡng họ.
  Ngài cho họ ăn mật ong nơi tảng đá,
   Lấy dầu ra từ tảng đá cứng.
  14Họ có sữa đông do bò cái sản xuất
   và sữa ra từ bầy gia súc;
   có chiên và dê mập béo.
  Có chiên và dê từ Ba-san cùng lúa mì tốt nhất.
   Các ngươi uống rượu nho.
  15Ít-ra-en trở nên mập béo và đạp đá lung tung;
   chúng mập mạp và rắn chắc.
  Chúng rời bỏ Thượng Đế là Đấng dựng nên mình
   và từ bỏ Tảng Đá đã cứu mình.
  16Chúng dùng các thần ngoại quốc để khiến Thượng Đế ghen tức
   và nổi giận với những tượng chạm đáng ghê tởm.
  17Chúng dâng sinh tế cho yêu quỉ,
   không phải cho Thượng Đế,
  cho những thần chúng không hề biết,
   những thần từ các xứ quanh đó,
  thần mà tổ tiên chúng nó không sợ.
  18Các ngươi đã bỏ Thượng Đế là Khối Đá, Cha các ngươi,
   và quên Thượng Đế Đấng đã sinh các ngươi ra.
  19CHÚA thấy điều nầy và từ bỏ chúng;
   các con trai con gái Ngài đã chọc giận Ngài.
  20Ngài bảo, “Ta sẽ quay mặt khỏi chúng nó để xem chúng nó ra sao.
   Chúng nó là dân gian ác,
   là con cái phản nghịch.
  21Chúng dùng những vật không phải là thần để làm ta ganh tức,
   dùng những tượng chạm không ra gì để chọc giận ta.
  Cho nên ta sẽ dùng những người không phải là dân ta
   để khiến chúng nó ganh tức;
  Ta sẽ dùng một dân không hiểu biết
   đế khiến chúng tức giận.
  22Cơn giận ta đã bốc lửa,
   cháy phừng xuống đến tận chỗ kẻ chết ở.
   Ta sẽ thiêu đốt đất đai và mùa màng,
   Ta sẽ đốt chân núi.
  23Ta sẽ chồng chất khốn khổ lên trên đầu chúng
   và bắn các mũi tên vào chúng.
  24Chúng sẽ chết đói và bệnh hoạn,
   bị các dịch lệ tiêu diệt.
  Ta sẽ sai ác thú đến với chúng
   và rắn độc cũng lướt tới.
  25Trong phố sẽ có gươm giáo;
   trong nhà chúng sẽ có sự kinh hoàng.
  Thanh niên, thiếu nữ sẽ chết,
   Hài nhi và người già cả cũng đồng chung số phận.
  26Ta sẽ phân tán chúng ra như ta nói,
   sẽ không còn ai nhớ tới chúng nữa.
  27Nhưng ta không muốn kẻ thù chúng huênh hoang;
   vì kẻ thù chúng sẽ lầm tưởng và khoe khoang rằng,
  ‘Chúng ta đã thắng rồi!
   CHÚA không có đóng vai trò gì trong việc nầy cả.’
  28Ít-ra-en không hiểu biết;
   chúng chẳng có trí hiểu gì.
  29Ta ước gì chúng khôn ngoan và hiểu điều nầy;
   Ước gì chúng có thể thấy số phận chúng ra sao.
  30Một người không đánh đuổi nổi một ngàn người,
   hai người không đánh đuổi nổi mười ngàn người
  vì Khối Đá của chúng bán đứng chúng,
   và vì CHÚA từ bỏ chúng.
  31Khối đá của các dân đó không phải như Khối Đá của chúng ta;
   các kẻ thù chúng ta cũng công nhận như thế.
  32Dây nho của chúng là từ Xô-đôm mà ra,
   và đồng ruộng chúng như Gô-mô-rơ.
  Trái nho chúng đầy nọc độc;
   Chùm nho chúng rất đắng.
  33Rượu chúng như nọc rắn,
   như nọc độc rắn hổ mang.
  34Ta đã để dành điều nầy,
   và khóa cất trong kho ta.
  35Ta sẽ trừng phạt những kẻ làm quấy,
   ta sẽ báo trả chúng.
  Trước sau bước chân chúng sẽ vấp ngã,
   vì ngày khốn đốn chúng đã gần kề,
  và sự hình phạt chúng sẽ đến rất nhanh.”
  36CHÚA sẽ bênh vực dân Ngài
   và tỏ lòng nhân ái đối với tôi tớ Ngài.
  Ngài sẽ khiến cho sức mạnh nó tiêu tan,
   không còn ai sống sót,
   từ tôi mọi đến người tự do.
  37Rồi Ngài sẽ hỏi,
   “Các thần chúng nó đâu?
  Tảng đá mà chúng ỷ lại đâu rồi?
  38Ai là kẻ ăn mỡ từ các của lễ chúng
   hoặc uống rượu từ của lễ uống của chúng?
  Các thần đó hãy đến giúp ngươi đi!
   Hãy nhờ chúng bảo vệ ngươi đi!
  39Bây giờ ngươi sẽ biết rằng ta là Thượng Đế duy nhất!
   Không có thần nào khác ngoài ta.
  Ta sai sự sống và sự chết đến;
   Ta làm cho bị thương, rồi ta chữa lành.
  Không ai thoát khỏi tay ta.
  40Ta giơ tay lên trời và thề quyết như sau:
   Vì rằng ta hằng sống,
  41Ta sẽ mài gươm sáng loáng của ta,
   ta sẽ cầm gươm trong tay mà phân xử.
  Ta sẽ trừng phạt kẻ thù ta
   và báo trả kẻ ghét ta.
  42Máu của chúng sẽ dính đầy các mũi tên ta;
   gươm ta sẽ ăn thịt chúng.
  Huyết sẽ chảy từ những kẻ bị giết và kẻ bị bắt làm tù.
   Các lãnh tụ của kẻ thù sẽ bị chém đầu.
  43Hãy vui lên, hỡi các dân,
   cùng với dân Ngài
  vì Ngài sẽ trả thù các ngươi về huyết của các tôi tớ Ngài.
   Ngài sẽ trừng phạt các kẻ thù mình,
   và Ngài sẽ cất tội lỗi của đất và của dân Ngài.”

Mô-se dạy cho dân chúng hát bài nầy

44Mô-se và Giô-suê con của Nun phổ biến mọi lời của bài ca nầy cho dân chúng nghe.
45Sau khi Mô-se nói những lời đó cho toàn thể dân Ít-ra-en xong, 46thì ông bảo họ: “Hãy ghi tạc mọi lời ta nói với các ngươi hôm nay, và dặn con cái các ngươi vâng giữ mọi luật lệ nầy. 47Đây không phải là những lời tầm thường mà là những lời sống cho các ngươi! Nhờ những lời nầy các ngươi sẽ sống lâu trong xứ mà ngươi sẽ nhận làm sản nghiệp sau khi băng qua sông Giô-đanh.”

Mô-se lên núi Nê-bô

48Cùng ngày đó CHÚA lại nói cùng Mô-se như sau, 49“Hãy lên núi A-ba-rim, đến ngọn núi Nê-bô trong xứ Mô-áp, đối ngang Giê-ri-cô. Hãy nhìn toàn xứ Ca-na-an mà ta sẽ ban cho dân Ít-ra-en làm sản nghiệp. 50Ngươi sẽ qua đời và về cùng tổ tiên trên ngọn núi mà ngươi sẽ leo lên như anh ngươi là A-rôn đã chết trên núi Hô-rơ và về cùng tổ tiên. 51Cả hai ngươi đã phạm tội cùng ta trong các suối Mê-ri-ba Ca-đe trong sa mạc Xin, còn ngươi không tôn thánh ta trước mặt dân Ít-ra-en. 52Bây giờ ngươi chỉ được nhìn xứ đó từ đàng xa mà thôi. Ngươi sẽ không được vào đất mà ta sẽ ban cho dân Ít-ra-en.”