3

Mọi Sự Ðều Có Thời Kỳ

  1Mọi sự đều có thời kỳ của nó, và mọi việc ở dưới trời đều có lúc của nó:
  2Có thời sinh ra, và có lúc qua đời;
  Có thời trồng, và có lúc nhổ những gì đã trồng;
  3Có thời giết chết, và có lúc chữa lành;
  Có thời đạp đổ, và có lúc dựng lên;
  4Có thời khóc, và có lúc cười;
  Có thời than khóc, và có lúc nhảy nhót reo mừng;
  5Có thời quăng đá đi, và có lúc lượm đá lại;
  Có thời bám giữ, và có lúc buông ra;
  6Có thời được, và có lúc mất;
  Có thời giữ lại, và có lúc vất đi;
  7Có thời xé rách, và có lúc vá may;
  Có thời im lặng, và có lúc nói lên;
  8Có thời thương yêu, và có lúc ghét bỏ;
  Có thời chiến tranh, và có lúc hòa bình.

Việc Ðức Chúa Trời Giao Phó

9Một người lao động vất vả để rồi sẽ được gì? 10Tôi đã thấy công việc Ðức Chúa Trời giao cho người ta làm rồi. 11Ngài đã làm mọi sự tốt đẹp đúng vào thời điểm của chúng. Ngoài ra, Ngài còn đặt vào tâm trí con người khái niệm về vĩnh hằng; dù vậy con người vẫn không thể thấu triệt những gì Ðức Chúa Trời đã làm từ đầu đến cuối. 12Tôi tin rằng không gì tốt hơn cho con người là vui hưởng hạnh phúc của cuộc sống và làm những điều tốt đẹp suốt những ngày còn lại của đời mình. 13Ngoài ra, mỗi người nên ăn, uống, và hưởng kết quả do mọi công lao khó nhọc của mình làm ra, vì đó là món quà của Ðức Chúa Trời ban cho con người. 14Tôi biết rằng những gì Ðức Chúa Trời làm sẽ còn lại đời đời, không cần thêm điều gì vào và cũng không cần bớt điều gì đi. Ðức Chúa Trời đã làm như vậy để người ta kính sợ Ngài. 15Ðiều gì có, đã có rồi; điều gì sẽ có, đã có tự ngàn xưa; Ðức Chúa Trời có thể cho sự việc đã xảy ra xưa kia được tái diễn.

Sự Phán Xét trong Tương Lai thuộc về Ðức Chúa Trời

16Ngoài ra, tôi còn thấy điều nầy dưới ánh mặt trời: có sự gian tà ở nơi tòa án, có sự gian ác ở chốn pháp đình. 17Tôi tự nhủ trong lòng: Ðức Chúa Trời sẽ phán xét cả người công chính lẫn kẻ gian ác, vì Ngài đã định thời điểm cho mọi điều và mọi sự. 18Tôi tự nhủ trong lòng: về loài người, Ðức Chúa Trời thử nghiệm họ, để họ thấy rằng họ chẳng hơn gì loài thú. 19Vì số phận của loài người và số phận của loài thú đều như nhau: loài nầy chết và loài kia cũng chết. Cả hai đều thở chung một bầu khí quyển, và loài người chẳng hơn gì loài thú, vì tất cả đều vô nghĩa. 20Tất cả đều về chung một chỗ; tất cả đều ra từ bụi đất, và tất cả sẽ trở về bụi đất. 21Ai có thể biết chắc rằng rồi đây linh hồn của con người sẽ đi lên còn giác hồn của loài thú sẽ đi xuống dưới đất chăng? 22Do đó tôi nhận thấy: không có gì tốt hơn cho con người là hưởng niềm vui trong công việc mình, vì đó là phần số của mình, vì ai sẽ đem cho người ấy thấy những gì sẽ xảy đến sau khi người ấy qua đời chăng?