3

Thượng Đế định kỳ cho mọi sự

1Việc gì cũng có lúc, có thời của nó:
2Có lúc sinh, lúc tử;
Có lúc gieo, lúc gặt;
3Có lúc giết hại, lúc chữa lành;
Có lúc phá, lúc dựng;
4Có lúc khóc, lúc cười;
Có lúc buồn, lúc vui;
5Có lúc vất bỏ, lúc nhặt lại;
Có lúc ôm ấp, lúc ruồng rẫy;
6Có lúc đánh mất, lúc tìm được;
Có lúc giữ gìn, lúc loại bỏ;
7Có lúc xé, lúc vá;
Có lúc câm nín, lúc lên tiếng
8Có lúc yêu, lúc ghét;
Có thời chiến, thời bình;
9,10Nghĩ đến những điều Thượng Đế giao cho loài người, tôi tự hỏi: Người ta làm việc khó nhọc có ích gì không?
11Vì Thượng Đế tạo ra mọi sự chỉ tốt đẹp vào đúng thời của nó.
Nhưng dù Thượng Đế có gieo rắc ý niệm vĩnh cửu vào trí óc loài người, người ta vẫn không ý thức được công việc Ngài làm từ đầu đến cuối.
12Cho nên, tôi nghĩ rằng, điều hay nhất cho một người là cứ vui vẻ làm việc;
13Thứ đến, nên thụ hưởng công khó của mình: ăn và uống; vì nếu Thượng Đế không cho lấy gì mà hưởng?
14Tôi biết rằng mọi quy luật Thượng Đế đã định đều bất di bất dịch, không ai thêm bớt gì được. Thượng Đế làm vậy để loài người thấy mà kính sợ Ngài.
15Điều gì đang có, đã có từ xưa; điều gì sẽ có, đã có từ trước. Thượng Đế làm cho điều xảy ra từ lâu trong quá khứ lại tái diễn hôm nay.
16Tôi cũng thấy nhiều việc gian ác xảy ra tại công đường, việc bất công tại tòa án. 17Tôi tự nhủ: đến ngày đã định, Thượng Đế sẽ xét xử kẻ gian người ngay theo việc họ làm.
18Tôi nhận định rằng Thượng Đế muốn mọi việc xảy ra như vậy để thử thách loài người, cũng cho họ biết rằng họ chẳng hơn gì loài thú.
19Vì cả người lẫn thú đều thở cùng một không khí và cả hai đều phải chết. Vậy người có hơn gì thú đâu? Thật là hư ảo, vô nghĩa. 20Tất cả đều quy về một nơi: bụi đất, vì tất cả đều do bụi đất mà ra.
21Có ai bảo được rằng linh của loài người sẽ thăng, còn linh của loài thú sẽ sa xuống đất bụi?
22Vậy, tôi nghĩ rằng chẳng có gì hơn cho loài người là vui vẻ làm việc - vì họ được sinh ra để làm việc.
Thử hỏi ai sẽ cho họ thấy điều sẽ xảy đến cho họ trong đời sau?