10
Tai Họa Thứ Tám: Châu Chấu
1CHÚA phán với Mô-sê, “Hãy đến gặp Pha-ra-ôn, vì Ta đã để cho nó và quần thần của nó cứng lòng, hầu Ta có thể bày tỏ các quyền năng phép lạ của Ta ở giữa chúng,
2 và để ngươi có thể thuật lại cho con cháu các ngươi và con cháu chúng những gì Ta đã làm cho dân Ai-cập, những phép lạ Ta đã biểu dương giữa chúng ra làm sao, để các ngươi sẽ biết rằng Ta là CHÚA.”
3 Vậy Mô-sê và A-rôn đến ra mắt Pha-ra-ôn và nói với ông ấy, “CHÚA, Ðức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ, phán thế nầy, ‘Ngươi cứ từ chối không chịu hạ mình xuống trước mặt Ta cho đến bao lâu nữa? Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta.
4Vì nếu ngươi từ chối không cho dân Ta đi, ngày mai Ta sẽ đem châu chấu vào trong đất nước ngươi.
5 Chúng sẽ bao phủ mặt đất, đến nỗi không ai có thể thấy mặt đất nữa. Chúng sẽ cắn phá những gì mưa đá còn chừa lại. Chúng sẽ cắn phá mọi cây cối mọc lên ngoài đồng của ngươi.
6 Chúng sẽ tràn ngập trong cung điện ngươi, dinh thự của quần thần ngươi, và nhà cửa của toàn dân Ai-cập. Ðó là điều cha ông ngươi, hoặc cha ông của tổ tiên ngươi chưa hề thấy, kể từ khi họ có mặt trên đất cho đến ngày nay.’” Nói xong ông quay gót ra đi, lìa khỏi mặt của Pha-ra-ôn.
7 Quần thần của Pha-ra-ôn tâu với ông, “Người ấy sẽ còn là mối họa cho chúng ta đến bao lâu nữa? Xin hãy để dân ông ấy đi, để họ có thể thờ phượng CHÚA, Ðức Chúa Trời của họ; bệ hạ há không biết Ai-cập sắp bị diệt vong rồi sao?”
8Vậy người ta đưa Mô-sê và A-rôn trở lại gặp Pha-ra-ôn. Pha-ra-ôn nói với hai ông, “Hãy đi thờ phượng CHÚA, Ðức Chúa Trời của các ngươi. Nhưng ai sẽ đi?”
9 Mô-sê đáp, “Tất cả chúng tôi sẽ đi, già cũng như trẻ, con trai và con gái chúng tôi, luôn cả đàn chiên và đàn bò của chúng tôi, tất cả đều sẽ đi hết, vì chúng tôi sẽ cử hành một đại lễ trọng thể cho CHÚA.”
10 Ông đáp, “Thế thì nguyện CHÚA ở với các ngươi, vì ta không để cho các ngươi và những con nhỏ của các ngươi đi đâu. Rõ ràng trong đầu các ngươi đang có âm mưu đen tối.
11 Không! Không bao giờ! Nếu đi thì chỉ đàn ông các ngươi đi, để thờ phượng CHÚA mà thôi, vì đó là điều các ngươi yêu cầu.” Rồi người ta đuổi hai ông ra khỏi mặt Pha-ra-ôn.
12 CHÚA phán với Mô-sê, “Hãy đưa tay ngươi ra trên đất Ai-cập, để châu chấu đến trên nó và cắn phá tất cả cây cối trong nước, tức tất cả những gì mưa đá còn chừa lại.”
13 Vậy Mô-sê đưa cây gậy của ông ra trên đất Ai-cập. CHÚA khiến một trận gió đông thổi qua trên xứ suốt ngày và suốt đêm đó. Ðến sáng hôm sau trận gió đông ấy đã mang châu chấu vào xứ rồi.
14 Châu chấu đến bao phủ trên cả đất Ai-cập, đậu đầy trên toàn cõi Ai-cập, đông vô số kể, đông đến nỗi trước đó chưa hề có như thế, và sau nầy cũng không bao giờ có như vậy.
15 Chúng bao phủ cả mặt đất, khiến mặt đất biến thành một màu đen. Chúng cắn phá tất cả những cây cỏ trong xứ; chúng ăn sạch những hoa quả mưa đá còn chừa lại. Bấy giờ không một cây nào còn xanh, bất kỳ cây gì hay hoa màu gì ngoài đồng, trong cả đất Ai-cập.
16 Pha-ra-ôn vội vàng cho triệu Mô-sê và A-rôn vào và nói, “Ta đã phạm tội với CHÚA, Ðức Chúa Trời của các ngươi, và có lỗi với các ngươi.
17 Hãy tha lỗi cho ta một lần nầy nữa, và hãy cầu nguyện với CHÚA, Ðức Chúa Trời của các ngươi, để ít nữa Ngài cũng cất đi khỏi ta tai họa chết người nầy.”
18 Vậy Mô-sê rời khỏi Pha-ra-ôn và cầu nguyện với CHÚA.
19 CHÚA đổi luồng gió thành một trận gió tây cực mạnh, cuốn tất cả châu chấu và quăng chúng xuống Hồng Hải; không một con châu chấu nào còn sót lại trên toàn cõi Ai-cập.
20 Nhưng CHÚA đã để lòng Pha-ra-ôn cứ cứng cỏi; ông không để dân I-sơ-ra-ên ra đi.
Tai Họa Thứ Chín: Bóng Tối
21 CHÚA phán với Mô-sê, “Hãy đưa tay ngươi lên trời, để bóng tối bao trùm cả đất Ai-cập; bóng tối ấy có thể cảm nhận như sờ được.”
22 Mô-sê đưa tay lên trời, bóng tối dày đặc liền bao trùm cả đất Ai-cập suốt ba ngày.
23 Người ta không thể thấy nhau được. Trong ba ngày đó, họ không thể rời khỏi chỗ của họ; nhưng nơi ở của toàn dân I-sơ-ra-ên đều có ánh sáng.
24 Bấy giờ Pha-ra-ôn cho gọi Mô-sê vào và nói, “Hãy đi và thờ phượng CHÚA, chỉ các đàn chiên và đàn bò của các ngươi là phải ở lại. Các con nhỏ của các ngươi cũng được phép ra đi chung với các ngươi.”
25 Nhưng Mô-sê đáp, “Xin bệ hạ cho chúng tôi mang các con vật hiến tế và các của lễ thiêu của chúng tôi theo để chúng tôi dâng của tế lễ lên CHÚA, Ðức Chúa Trời của chúng tôi.
26 Các đàn súc vật của chúng tôi phải đi với chúng tôi; không một móng nào sẽ bị bỏ lại, vì chúng tôi phải chọn một số trong chúng để dâng làm của lễ thờ phượng CHÚA, Ðức Chúa Trời của chúng tôi. Chúng tôi chưa biết sẽ dùng những con nào để dâng làm của lễ thờ phượng CHÚA cho đến khi chúng tôi đến nơi ấy.”
27 Nhưng CHÚA để cho lòng Pha-ra-ôn cứng cỏi; ông không để họ đi.
28 Pha-ra-ôn nói với Mô-sê, “Hãy rời khỏi ta ngay. Hãy liệu hồn mà đừng đến gặp mặt ta nữa, vì ngày nào ngươi thấy mặt ta, ngày ấy ngươi sẽ chết.”
29 Mô-sê đáp, “Xin cứ y như lời bệ hạ nói. Tôi sẽ không bao giờ muốn đến triều kiến trước mặt bệ hạ nữa.”