13

Dâng con đầu lòng

1Chúa Hằng Hữu dạy bảo Mai-sen: 2“Người Y-sơ-ra-ên phải hiến dâng cho Ta tất cả các con đầu lòng, kể cả con đầu lòng của thú vật, vì chúng nó thuộc về Ta."
3Sau đó, Mai-sen nói với dân mình: "Chúng ta phải ghi nhớ ngày hôm nay đến muôn đời, vì hôm nay là ngày Chúa Hằng Hữu ra tay Toàn năng giải thoát chúng ta khỏi ách nô lệ Ai-cập. Khi kỷ niệm ngày này, không ai được ăn bánh có men. 4,5Khi Chúa Hằng Hữu đã đem ta vào đất của dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân A-mo, dân Hê-vít và dân Giê-bu rồi (đất này rất phì nhiêu, là đất Chúa Hằng Hữu đã hứa với các tổ tiên), hằng năm phải nhớ kỷ niệm ngày này, là ngày mồng mười tháng giêng. 6,7Trong bảy ngày, phải ăn bánh không men. Trong toàn lãnh thổ, không ai được giữ men trong nhà mình. Đến ngày thứ bảy, sẽ làm lễ tri ân Chúa Hằng Hữu. 8Nhân dịp này, nhớ nói cho con cháu biết rằng: "Ta giữ lễ để ghi nhớ những việc Chúa Hằng Hữu đã làm cho ta khi ra khỏi Ai-cập." 9Việc giữ lễ này và việc nhắc nhở luật pháp của Chúa Hằng Hữu sẽ chẳng khác gì dấu ghi trên trán và trên tay để đừng ai quên rằng chính Chúa Hằng Hữu đã dùng tay Toàn năng Ngài đem chúng ta ra khỏi Ai-cập. 10Vậy, từ năm này qua năm kia, phải nhớ giữ lễ đúng ngày giờ đã ấn định.
11,12Khi Chúa Hằng Hữu đã đem toàn dân vào đất Ca-na-an rồi, như lời Ngài đã hứa với các tổ tiên, phải nhớ hiến dâng cho Ngài con trưởng nam và con đầu lòng đực của súc vật mình, vì chúng nó thuộc về Ngài. 13Phải dùng cừu hoặc dê con để chuộc lại các con lừa đầu lòng; nếu lừa không được chuộc, nó phải bị giết. Dĩ nhiên, ai nấy phải chuộc con trưởng nam mình. 14Khi nào con cái hỏi cha mẹ: "Lệ này có ý nghĩa gì?" Thì đáp rằng: "Chúa Hằng Hữu đã ra tay Toàn năng giải thoát chúng ta khỏi ách nô lệ Ai-cập. 15Khi Pha-ra-ôn ngoan cố không chịu cho chúng ta ra đi, Chúa Hằng Hữu đã đánh phạt các con đầu lòng của Ai-cập, cả con trưởng nam lẫn con đầu lòng của súc vật. Vì thế cho nên ngày nay ta hiến dâng mọi con đầu lòng cho Chúa Hằng Hữu, nhưng ta chuộc con trưởng nam lại." 16Lễ này chẳng khác gì dấu ghi trên tay và trên trán để chúng ta nhớ luôn rằng Chúa Hằng Hữu đã dùng tay Toàn năng Ngài giải thoát ta ra khỏi Ai-cập.

Đi ngang qua Hồng Hải

17,18Sau khi Pha-ra-ôn để cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi, Thượng Đế không dẫn họ qua đất Phi-li-tin là đường ngắn nhất để vào đất hứa. Ngài biết rằng khi gặp chiến tranh, họ có thể đổi ý mà quay về Ai-cập, mặc dù vừa rời Ai-cập, họ đã được vũ trang. Do đó Chúa dẫn họ qua Hồng Hải, đi vào lối sa mạc.
19Mai-sen đem hài cốt của Giô-sép theo, vì Giô-sép có buộc con cháu Y-sơ-ra-ên thề hứa dời hài cốt ông, khi nói rằng: "Chắc chắn Thượng Đế sẽ thăm viếng dân ta, vậy khi ra khỏi Ai-cập, phải nhớ đem hài cốt tôi theo."
20Rời Su-cốt, họ dừng chân đóng trại tại Ê-tam, ven sa mạc. 21Ban ngày Chúa Hằng Hữu dẫn lối họ bằng một trụ mây, ban đêm hàng một trụ lửa; như vậy họ có thể ra đi bất kể đêm ngày. 22Trụ mây và trụ lửa chẳng bao giờ cách xa họ.