9

Tai vạ thứ năm: súc vật bị dịch

1Chúa Hằng Hữu lại bảo Mai-sen: "Con đi gặp Pha-ra-ôn, nói với vua ấy: Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của người Hy-bá bảo vua phải để cho dân đi phụng thờ Ngài. 2,3Nếu không, Chúa Hằng Hữu sẽ làm cho súc vật bị bệnh dịch. Ngựa, lừa, lạc đà cùng các loài gia súc khác đều phải chết. 4Nhưng nạn dịch này chỉ giết hại súc vật của người Ai-cập mà thôi, không một con nào của người Y-sơ-ra-ên bị chết cả. 5Ngày mai, việc này sẽ xảy ra."
6Đúng như lời Chúa Hằng Hữu, vừa sáng hôm sau, súc vật của người Ai-cập chết la liệt, nhưng súc vật của người Y-sơ-ra-ên không việc gì cả. 7Pha-ra-ôn sai người đi quan sát, xem thử có phải súc vật của người Y-sơ-ra-ên đều an toàn cả không? Đến khi biết rõ điều ấy là đúng, Pha-ra-ôn vẫn cứ cố chấp, không để cho người Y-sơ-ra-ên đi.

Tai vạ thứ sáu: ung nhọt

8-10Bấy giờ, Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen và A-rôn: "Vốc tro trong lò đầy tay, rồi (rước mặt Pha-ra-ôn, Mai-sen sẽ tung tro lên trời. Tro sẽ là bụi phủ khắp nước Ai-cập, gây nên mụt nhọt lở lói đầy mình cả người lẫn thú vật. Mai-sen và A-rôn vâng lời, làm đúng như Chúa Hằng Hữu bảo họ. Ung nhọt nổi lên khắp thân thể của người Ai-cập và trên cả thú vật nữa. 11Các thầy pháp cũng bị lở lói, không còn đứng trước mặt Mai-sen được nữa. 12Nhưng Chúa Hằng Hữu khiến lòng Pha-ra-ôn chai đá, không chịu nghe lời Mai-sen và A-rôn, như Chúa đã báo trước.

Tai vạ thứ bảy: mưa đá

13Sau đó, Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: "Sáng mai con dậy sớm đi gặp Pha-ra-ôn, nói rằng: Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của người Hy-bá bảo vua để cho dân Y-sơ-ra-ên đi để họ phụng thờ Ngài! 14Ngài nói: Lần này Ta sẽ giáng tai họa hiểm nghèo khiến cho ngươi, quần thần và mọi công dân Ai-cập đều phải nhận thức rằng, trên khắp thế giới, không có thần nào khác như Ta. 15,16Ta có thể tiêu diệt người Ai-cập ngay tức khắc, nhưng Ta không ra tay vì muốn cho ngươi và cả hạ giới biết quyền năng của Ta. 17,18Nếu ngươi còn dám ra mặt ngăn cản việc ra đi của dân Ta thì ngày mai, đúng vào giờ này, Ta sẽ giáng một trận mưa đá rất lớn, trong lịch sử Ai-cập chưa hề có trận mưa đá nào lớn như vậy. 19Bây giờ, ngươi nên cho người dắt súc vật ở ngoài đồng về, vì mưa đá sẽ rơi, giết hại cả người lẫn súc vật còn ở ngoài đồng."
20,21Quần thần Pha-ra-ôn nghe những lời này, có người lo sợ, vội sai gọi đầy tớ đem súc vật về, nhưng cũng có người dửng dưng, không đếm xỉa đến lời Chúa Hằng Hữu, cứ để đầy tớ và súc vật ở ngoài đồng.
22Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: "Đưa tay lên trời, mưa đá sẽ rơi xuống khắp nước Ai-cập, trên người, thú vật và cây cỏ." 23,24Mai-sen, tay cầm gậy, đưa lên trời. Chúa Hằng Hữu làm cho sấm động vang trời, chớp nhoáng sáng rực và mưa đá trút xuống dữ dội. Thật là một cảnh khủng khiếp chưa hề thấy trong lịch sử Ai-cập. 25Cả nước Ai-cập bị tàn phá. Người, súc vật, cây cỏ, mùa màng còn lại ngoài đồng đều bị mưa đá hủy hoại, 26chỉ trừ ra Gô-sen, đất cư trú của dân Y-sơ-ra-ên, là không bị mưa đá hôm ấy.

Pha-ra-ôn dịu giọng nhưng lại cứng lòng

27Pha-ra-ôn cho mời Mai-sen và A-rôn vào, nói: "Bây giờ ta nhận biết lỗi mình. Chúa Hằng Hữu phải, còn ta với dân ta đều quấy cả. 28Xin cầu Chúa Hằng Hữu cho ta, để Ngài chấm dứt sấm sét và mưa đá, rồi ta sẽ cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi lập tức. " 29Mai-sen đáp: "Ra khỏi thành, tôi sẽ đưa tay lên hướng về Chúa Hằng Hữu, sấm sét sẽ lặn, mưa đá sẽ tan. Làm thế để bệ hạ ý thức được rằng Chúa Hằng Hữu nắm quyền khắp hoàn vũ. 30Tuy nhiên tôi biết bệ hạ và quần thần vẫn chưa thực tâm kính sợ Ngài."
31Lúc ấy đúng vào mùa lúa mạch và cây gai trổ hoa, nên lúa mạch và cây gai đều bị mưa đá vùi dập. 32Còn lúa mì và tiểu mạch không bị hại vì chưa mọc lên.
33Như thế Mai-sen rời Pha-ra-ôn, ra ngoài thành, đưa tay lên hướng về Thượng Đế. Sấm sét lặn, mưa đá ngừng, mưa cũng không rơi xuống nữa. 34Vừa thấy thế, Pha-ra-ôn và quần thần lại ương ngạnh, một lần nữa phạm tội nuốt lời hứa. 35Vậy, Pha-ra-ôn không để cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi, đúng như lời Chúa Hằng Hữu đã báo trước với Mai-sen.