10

Daniel’s Vision of a Man

1In the third year of Cyrus king of Persia, a revelation was given to Daniel (who was called Belteshazzar). Its message was true and it concerned a great war. The understanding of the message came to him in a vision.
2At that time I, Daniel, mourned for three weeks. 3I ate no choice food; no meat or wine touched my lips; and I used no lotions at all until the three weeks were over.
4On the twenty-fourth day of the first month, as I was standing on the bank of the great river, the Tigris, 5I looked up and there before me was a man dressed in linen, with a belt of fine gold from Uphaz around his waist. 6His body was like topaz, his face like lightning, his eyes like flaming torches, his arms and legs like the gleam of burnished bronze, and his voice like the sound of a multitude.
7I, Daniel, was the only one who saw the vision; those who were with me did not see it, but such terror overwhelmed them that they fled and hid themselves. 8So I was left alone, gazing at this great vision; I had no strength left, my face turned deathly pale and I was helpless. 9Then I heard him speaking, and as I listened to him, I fell into a deep sleep, my face to the ground.
10A hand touched me and set me trembling on my hands and knees. 11He said, “Daniel, you who are highly esteemed, consider carefully the words I am about to speak to you, and stand up, for I have now been sent to you.” And when he said this to me, I stood up trembling.
12Then he continued, “Do not be afraid, Daniel. Since the first day that you set your mind to gain understanding and to humble yourself before your God, your words were heard, and I have come in response to them. 13But the prince of the Persian kingdom resisted me twenty-one days. Then Michael, one of the chief princes, came to help me, because I was detained there with the king of Persia. 14Now I have come to explain to you what will happen to your people in the future, for the vision concerns a time yet to come.”
15While he was saying this to me, I bowed with my face toward the ground and was speechless. 16Then one who looked like a man touched my lips, and I opened my mouth and began to speak. I said to the one standing before me, “I am overcome with anguish because of the vision, my lord, and I feel very weak. 17How can I, your servant, talk with you, my lord? My strength is gone and I can hardly breathe.”
18Again the one who looked like a man touched me and gave me strength. 19“Do not be afraid, you who are highly esteemed,” he said. “Peace! Be strong now; be strong.”
 When he spoke to me, I was strengthened and said, “Speak, my lord, since you have given me strength.”
20So he said, “Do you know why I have come to you? Soon I will return to fight against the prince of Persia, and when I go, the prince of Greece will come; 21but first I will tell you what is written in the Book of Truth. (No one supports me against them except Michael, your prince.

10

Đa-ni-ên gặp thiên sứ

1Năm thứ ba triều vua Si-ru, nước Ba-tư, Đa-ni-ên (biệt danh là Bên-tơ-xát-sa) thấy một khải tượng về cuộc đại chiến với những chi tiết thật chính xác và Đa-ni-ên hiểu được ý nghĩa của khải tượng.
2,3Lúc ấy, tôi đang dành ba tuần lễ nhịn ăn, nhịn uống để khóc than. Tôi cũng chẳng thiết gì đến việc trang điểm tối thiểu hằng ngày trong suốt thời gian ấy.
4,5Ngày 24 tháng giêng, tôi đang đứng quan sát bên bờ sông lớn Ti-gơ-ri, bổng thấy một Người mặc áo vải gai mịn thắt lưng đai vàng ròng, 6toàn thân sáng như bích ngọc, mặt chói rực như chớp nhoáng, mắt như đèn pha, tay chân như đồng đánh bóng và tiếng nói vang ầm như tiếng thét của đám đông. 7Chỉ một mình tôi thấy khải tượng này. Các người phụ tá tôi tuy không thấy khải tượng nhưng đều cảm giác một điều gì đáng sợ đến nỗi họ run rẩy, bỏ chạy đi tìm chỗ ẩn nấp. 8Tôi ở lại một mình, chứng kiến từ đầu đến cuối những diễn biến của khải tượng lớn này cho đến lúc kiệt sức và da mặt tái mét. 9Tuy nhiên, tôi vẫn nghe tiếng Đấng ấy truyền bảo. Vừa nghe tiếng nói ấy, tôi ngã sấp mặt xuống đất.
10Thình lình, có bàn tay ai nắm tôi, đỡ tôi lên. Tôi run lẩy bẩy, đầu gối vẫn quỳ và hai tay chống trên đất.
11Người bảo tôi: "Anh Đa-ni-ên, người được Chúa yêu quý! Anh hãy cố hiểu những lời tôi nói và đứng thẳng lên! Vì tôi được Chúa sai đến thăm anh!" Vừa nghe tiếng nói ấy, tôi đứng thẳng lên nhưng vẫn còn run. 12Người tiếp: "Đa-ni-ên ơi, đừng sợ! Vì từ ngày anh chuyên tâm tìm hiểu và hạ mình trước mặt Chân Thần, lời cầu nguyện của anh đã được nhậm. Tôi được Chúa sai đến để trả lời cầu nguyện đó. 13Nhưng Ác thần đang trị nước Ba-tư đã chận đường tôi mất 21 ngày. Tuy nhiên, Mi-ca-ên, một thủ lãnh thiên binh đến yểm trợ tôi nên tôi đã chiến thắng Ác thần của Ba-tư. 14Tôi xuống đây để giúp anh hiểu những diễn biến trong giai đoạn cuối cùng của dân tộc anh, vì khải tượng này còn lâu năm mới hiện thực."
15,16Nghe những lời ấy, tôi cúi mặt xuống và câm nín. Nhưng có ai giống như Con loài người đưa tay sờ môi tôi nên tôi nói được. Tôi thưa với vị Sứ giả từ trời: "Thưa Chúa, khi con thấy khải tượng, lòng con quặn thắt và kiệt sức.
17Con không thể nào thưa thốt gì với Ngài vì con hoàn toàn kiệt lực, thậm chí hơi thở thoi thóp cũng muốn tắt luôn!"
18Đấng giống như Con loài người lại chạm đến người tôi, truyền cho tôi sức mạnh, 19và bảo tôi: "Con là người Chúa yêu quý vô cùng! Đừng sợ! Hãy bình tĩnh và kiên cường! Con phải mạnh mẽ lên mới được!" Vừa nghe lời Ngài, tôi bỗng đầy sức mạnh. Tôi nói: "Thưa Chúa, xin Ngài cứ dạy, vì Ngài đã truyền sức mạnh cho con!"
20Thiên sứ giải thích: "Anh biết vì sao tôi đến đây không? Bây giờ, tôi quay lại chiến đấu với Ác thần đang cai trị Ba-tư. Khi tôi ra đi, Ác thần cai trị Hy-lạp sẽ xuất hiện. 21Nhưng tôi sẽ cho anh biết các lời ghi trong Kinh Chân lý. Chẳng ai có can đảm giúp tôi trong các việc này trừ Mi-ca-ên là vua dân Chúa."