109

For the director of music. Of David. A psalm.
  1My God, whom I praise,
   do not remain silent,
  2for people who are wicked and deceitful
   have opened their mouths against me;
   they have spoken against me with lying tongues.
  3With words of hatred they surround me;
   they attack me without cause.
  4In return for my friendship they accuse me,
   but I am a man of prayer.
  5They repay me evil for good,
   and hatred for my friendship.

  6Appoint someone evil to oppose my enemy;
   let an accuser stand at his right hand.
  7When he is tried, let him be found guilty,
   and may his prayers condemn him.
  8May his days be few;
   may another take his place of leadership.
  9May his children be fatherless
   and his wife a widow.
  10May his children be wandering beggars;
   may they be driven from their ruined homes.
  11May a creditor seize all he has;
   may strangers plunder the fruits of his labor.
  12May no one extend kindness to him
   or take pity on his fatherless children.
  13May his descendants be cut off,
   their names blotted out from the next generation.
  14May the iniquity of his fathers be remembered before the Lord;
   may the sin of his mother never be blotted out.
  15May their sins always remain before the Lord,
   that he may blot out their name from the earth.

  16For he never thought of doing a kindness,
   but hounded to death the poor
   and the needy and the brokenhearted.
  17He loved to pronounce a curse—
   may it come back on him.
  He found no pleasure in blessing—
   may it be far from him.
  18He wore cursing as his garment;
   it entered into his body like water,
   into his bones like oil.
  19May it be like a cloak wrapped about him,
   like a belt tied forever around him.
  20May this be the Lord’s payment to my accusers,
   to those who speak evil of me.

  21But you, Sovereign Lord,
   help me for your name’s sake;
   out of the goodness of your love, deliver me.
  22For I am poor and needy,
   and my heart is wounded within me.
  23I fade away like an evening shadow;
   I am shaken off like a locust.
  24My knees give way from fasting;
   my body is thin and gaunt.
  25I am an object of scorn to my accusers;
   when they see me, they shake their heads.

  26Help me, Lord my God;
   save me according to your unfailing love.
  27Let them know that it is your hand,
   that you, Lord, have done it.
  28While they curse, may you bless;
   may those who attack me be put to shame,
   but may your servant rejoice.
  29May my accusers be clothed with disgrace
   and wrapped in shame as in a cloak.

  30With my mouth I will greatly extol the Lord;
   in the great throng of worshipers I will praise him.
  31For he stands at the right hand of the needy,
   to save their lives from those who would condemn them.

109

Cầu Chúa báo thù kẻ cừu địch

Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc chánh
1 Hỡi Đức Chúa Trời mà tôi ngợi khen, xin chớ nín lặng.
2 Vì miệng kẻ ác và miệng kẻ gian lận
 Hả ra nghịch tôi:
 Chúng nó nói nghịch tôi bằng lưỡi láo xược,
3 Vây phủ tôi bằng lời ghen ghét,
 Và tranh đấu với tôi vô cớ.
4 Vì tình thương của tôi, chúng nó lại trở cừu địch tôi;
 Nhưng tôi chỉ chuyên lòng cầu nguyện.
5 Chúng nó lấy dữ trả lành,
 Lấy ghét báo thương.
6 Hãy đặt một kẻ ác cai trị nó,
 Cho kẻ cừu địch đứng bên hữu nó.
7 Khi nó bị đoán xét, nguyện nó ra kẻ có tội,
 Và lời cầu nguyện nó bị kể như tội lỗi.
8 Nguyện số các ngày nó ra ít,
 Nguyện kẻ khác chiếm lấy chức phận nó đi.
9 Nguyện con cái nó phải mồ côi,
 Và vợ nó bị góa bụa.
10 Nguyện con cái nó hoang đàng và ăn mày,
 Phải đi xin ăn xa khỏi nhà hoang của chúng nó.
11 Nguyện chủ nợ tận thủ mọi vật nó có.
 Kẻ ngoại cướp lấy huê lợi về công lao nó.
12 Nguyện chẳng ai làm ơn cho nó,
 Không ai có lòng thương xót con mồ côi nó.
13 Nguyện dòng dõi nó bị diệt đi,
 Tên chúng nó bị xóa mất trong đời kế sau.
14 Nguyện sự gian ác tổ phụ nó bị nhắc lại trước mặt Đức Giê-hô-va;
 Nguyện tội lỗi mẹ nó không hề bôi bỏ được.
15 Nguyện các tội ác ấy hằng ở trước mặt Đức Giê-hô-va,
 Để Ngài cất kỷ niệm chúng nó khỏi đất;
16 Bởi vì người không nhớ làm ơn,
 Song bắt bớ người khốn cùng thiếu thốn,
 Và kẻ có lòng đau thương, đặng giết đi.
17 Nó ưa sự rủa sả, sự rủa sả bèn lâm vào nó;
 Cũng không thích chúc phước; phước bèn cách xa nó.
18 Nó cũng mặc mình bằng sự rủa sả khác nào bằng cái áo;
 Sự rủa sả chun thấm vào thân nó như nước,
 Vô xương cốt như dầu.
19 Nguyện sự rủa sả vì nó làm như cái áo để đắp mình,
 Như cái đai để thắt lưng luôn luôn.
20 Đức Giê-hô-va sẽ báo trả như vậy cho kẻ cừu địch tôi,
 Và cho những kẻ nói hành linh hồn tôi.
21 Nhưng, hỡi Chúa Giê-hô-va, nhân danh Chúa, xin hãy hậu đãi tôi;
 Vì sự nhân từ Chúa là tốt; xin hãy giải cứu tôi;
22 Vì tôi khốn cùng thiếu thốn,
 Lòng tôi bị đau thương trong mình tôi.
23 Tôi qua đời như bóng ngã dài,
 Bị đuổi đây đuổi đó khác nào cào cào.
24 Gối tôi run yếu vì kiêng ăn,
 Thịt tôi ra ốm, không còn mập nữa.
25 Tôi cũng thành sự sỉ nhục cho chúng nó;
 Hễ chúng nó thấy tôi bèn lắc đầu.
26 Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi ôi! xin giúp đỡ tôi,
 Cứu tôi theo sự nhân từ Chúa;
27 Hầu cho người ta biết rằng ấy đây là tay Chúa,
 Chính Ngài, Đức Giê-hô-va ơi, đã làm điều đó.
28 Chúng nó thì rủa sả, nhưng Chúa lại ban phước.
 Khi chúng nó dấy lên, ắt sẽ bị hổ thẹn,
 Còn kẻ tôi tớ Chúa sẽ được vui vẻ.
29 Nguyện kẻ cừu địch tôi phải mặc mình bằng sự sỉ nhục,
 Bao phủ mình bằng sự hổ thẹn nó khác nào bằng cái áo.
30 Bấy giờ miệng tôi sẽ hết sức cảm tạ Đức Giê-hô-va,
 Ngợi khen Ngài ở giữa đoàn đông;
31 Vì Ngài đứng bên hữu người thiếu thốn;
 Đặng giải cứu người khỏi kẻ đoán xét linh hồn người.