20

The Rebellions of Israel

1It came to pass in the seventh year, in the fifth month, on the tenth day of the month, thatcertain of the elders of Israel came to inquire of the Lord, and sat before me. 2Then the word of the Lord came to me, saying, 3“Son of man, speak to the elders of Israel, and say to them, ‘Thus says the Lord God: “Have you come to inquire of Me? As I live,” says the Lord God, “I will not be inquired of by you.” ’ 4Will you judge them, son of man, will you judge them? Then make known to them the abominations of their fathers.
5“Say to them, ‘Thus says the Lord God: “On the day when I chose Israel and raised My hand in an oath to the descendants of the house of Jacob, and made Myself known to them in the land of Egypt, I raised My hand in an oath to them, saying, ‘I am the Lord your God.’ 6On that day I raised My hand in an oath to them, to bring them out of the land of Egypt into a land that I had searched out for them, ‘flowing with milk and honey,’ the glory of all lands. 7Then I said to them, ‘Each of you, throw away the abominations which are before his eyes, and do not defile yourselves with the idols of Egypt. I am the Lord your God.’ 8But they rebelled against Me and would not obey Me. They did not all cast away the abominations which were before their eyes, nor did they forsake the idols of Egypt. Then I said, ‘I will pour out My fury on them and fulfill My anger against them in the midst of the land of Egypt.’ 9But I acted for My name’s sake, that it should not be profaned before the Gentiles among whom they were, in whose sight I had made Myself known to them, to bring them out of the land of Egypt.
10“Therefore I made them go out of the land of Egypt and brought them into the wilderness. 11And I gave them My statutes and showed them My judgments, ‘which, if a man does, he shall live by them.’ 12Moreover I also gave them My Sabbaths, to be a sign between them and Me, that they might know that I am the Lord who sanctifies them. 13Yet the house of Israel rebelled against Me in the wilderness; they did not walk in My statutes; they despised My judgments, ‘which, if a man does, he shall live by them’; and they greatly defiled My Sabbaths. Then I said I would pour out My fury on them in the wilderness, to consume them. 14But I acted for My name’s sake, that it should not be profaned before the Gentiles, in whose sight I had brought them out. 15So I also raised My hand in an oath to them in the wilderness, that I would not bring them into the land which I had given them,‘flowing with milk and honey,’ the glory of all lands, 16because they despised My judgments and did not walk in My statutes, but profaned My Sabbaths; for their heart went after their idols. 17Nevertheless My eye spared them from destruction. I did not make an end of them in the wilderness.
18“But I said to their children in the wilderness, ‘Do not walk in the statutes of your fathers, nor observe their judgments, nor defile yourselves with their idols. 19I am the Lord your God: Walk in My statutes, keep My judgments, and do them; 20hallow My Sabbaths, and they will be a sign between Me and you, that you may know that I am the Lord your God.’
21“Notwithstanding, the children rebelled against Me; they did not walk in My statutes, and were not careful to observe My judgments, ‘which, if a man does, he shall live by them’; but they profaned My Sabbaths. Then I said I would pour out My fury on them and fulfill My anger against them in the wilderness. 22Nevertheless I withdrew My hand and acted for My name’s sake, that it should not be profaned in the sight of the Gentiles, in whose sight I had brought them out. 23Also I raised My hand in an oath to those in the wilderness, that I would scatter them among the Gentiles and disperse them throughout the countries, 24because they had not executed My judgments, but had despised My statutes, profaned My Sabbaths, and their eyes were fixed on their fathers’ idols.
25“Therefore I also gave them up to statutes that were not good, and judgments by which they could not live; 26and I pronounced them unclean because of their ritual gifts, in that they caused all their firstborn to pass through the fire, that I might make them desolate and that they might know that I am the Lord.” ’
27“Therefore, son of man, speak to the house of Israel, and say to them, ‘Thus says the Lord God: “In this too your fathers have blasphemed Me, by being unfaithful to Me. 28When I brought them into the land concerning which I had raised My hand in an oath to give them, and they saw all the high hills and all the thick trees, there they offered their sacrifices and provoked Me with their offerings. There they also sent up their sweet aroma and poured out their drink offerings. 29Then I said to them, ‘What is this high place to which you go?’ So its name is called Bamah to this day.” ’ 30Therefore say to the house of Israel, ‘Thus says the Lord God: “Are you defiling yourselves in the manner of your fathers, and committing harlotry according to their abominations? 31For when you offer your gifts and make your sons pass through the fire, you defile yourselves with all your idols, even to this day. So shall I be inquired of by you, O house of Israel? As I live,” says the Lord God, “I will not be inquired of by you. 32What you have in your mind shall never be, when you say, ‘We will be like the Gentiles, like the families in other countries, serving wood and stone.’

God Will Restore Israel

33As I live,” says the Lord God, “surely with a mighty hand, with an outstretched arm, and with fury poured out, I will rule over you. 34I will bring you out from the peoples and gather you out of the countries where you are scattered, with a mighty hand, with an outstretched arm, and with fury poured out. 35And I will bring you into the wilderness of the peoples, and there I will plead My case with you face to face. 36Just as I pleaded My case with your fathers in the wilderness of the land of Egypt, so I will plead My case with you,” says the Lord God.
37“I will make you pass under the rod, and I will bring you into the bond of the covenant; 38I will purge the rebels from among you, and those who transgress against Me; I will bring them out of the country where they dwell, but they shall not enter the land of Israel. Then you will know that I am the Lord.
39“As for you, O house of Israel,” thus says the Lord God: “Go, serve every one of you his idols—and hereafter—if you will not obey Me; but profane My holy name no more with your gifts and your idols. 40For on My holy mountain, on the mountain height of Israel,” says the Lord God, “there all the house of Israel, all of them in the land, shall serve Me; there I will accept them, and there I will require your offerings and the firstfruits of your sacrifices, together with all your holy things. 41I will accept you as a sweet aroma when I bring you out from the peoples and gather you out of the countries where you have been scattered; and I will be hallowed in you before the Gentiles. 42Then you shall know that I am the Lord, when I bring you into the land of Israel, into the country for which I raised My hand in an oath to give to your fathers. 43And there you shall remember your ways and all your doings with which you were defiled; and you shall loathe yourselves in your own sight because of all the evils that you have committed. 44Then you shall know that I am the Lord, when I have dealt with you for My name’s sake, not according to your wicked ways nor according to your corrupt doings, O house of Israel,” says the Lord God.’ ”

Fire in the Forest

45Furthermore the word of the Lord came to me, saying, 46“Son of man, set your face toward the south; preach against the south and prophesy against the forest land, the South, 47and say to the forest of the South, ‘Hear the word of the Lord! Thus says the Lord God: “Behold, I will kindle a fire in you, and it shall devour every green tree and every dry tree in you; the blazing flame shall not be quenched, and all faces from the south to the north shall be scorched by it. 48All flesh shall see that I, the Lord, have kindled it; it shall not be quenched.” ’ ”
49Then I said, “Ah, Lord God! They say of me, ‘Does he not speak parables?’ ”

20

Ít-ra-en quay mặt khỏi Thượng Đế

1Vào ngày mười, tháng năm, năm lưu đày thứ bảy, thì một số bô lão của Ít-ra-en đến ngồi trước mặt tôi để hỏi thăm về CHÚA.
2CHÚA phán cùng tôi như sau: 3“Hỡi con người, hãy nói cùng các bô lão Ít-ra-en rằng: ‘CHÚA là Thượng Đế phán: Có phải các ngươi đến cầu hỏi ta không? Thật như ta hằng sống, ta chẳng để các ngươi hỏi đâu.’
4Ngươi sẽ xét xử chúng không? Hỡi con người, ngươi sẽ xét xử chúng không? Hãy cho chúng biết những điều gớm ghiếc tổ tiên chúng nó làm. 5Hãy bảo chúng: Chúa là Thượng Đế phán: Khi ta chọn Ít-ra-en, ta hứa cùng con cháu Gia-cốp. Ta tỏ mình ta ra cho chúng ở Ai-cập và hứa cùng chúng, ‘Ta là CHÚA và là Thượng Đế các ngươi.’ 6Lúc đó ta hứa sẽ mang chúng ra khỏi Ai-cập vào một xứ ta đã tìm được cho chúng, một xứ phì nhiêu, xứ tốt nhất trên thế giới. 7Ta bảo chúng, ‘Mỗi người trong các ngươi phải ném bỏ các tượng chạm gớm ghiếc mà các ngươi đã thấy và thích. Đừng làm ô dơ mình bằng các thần giả của Ai-cập. Ta là CHÚA và là Thượng Đế các ngươi.’
8Nhưng chúng phản nghịch ta, không thèm nghe ta. Chúng không chịu ném bỏ các tượng chạm gớm ghiếc mà chúng đã thấy và thích; chúng không từ bỏ các thần tượng của Ai-cập. Vì thế ta quyết định đổ cơn thịnh nộ ta trên chúng trong khi chúng còn ở Ai-cập. 9Ta đã hành động bảo vệ danh ta để danh ta không bị nhục mạ trước các dân tộc mà Ít-ra-en sinh sống. Ta tỏ mình ta ra cho Ít-ra-en và hứa mang chúng ra khỏi xứ Ai-cập trước sự chứng kiến của các dân tộc khác. 10Cho nên ta mang chúng ra khỏi Ai-cập và đưa chúng vào trong sa mạc. 11Ta cho chúng các qui tắc và dạy chúng các luật lệ để ai vâng giữ thì được sống. 12Ta cũng ban cho chúng ngày Sa-bát để làm dấu hiệu giữa chúng ta để chúng biết ta là CHÚA, Đấng khiến chúng ra thánh.
13Nhưng trong sa mạc chúng phản nghịch ta, không vâng giữ các qui tắc, gạt bỏ các luật lệ ta là luật lệ mà ai vâng giữ thì sẽ sống. Chúng khinh thường ngày Sa-bát ta. Vì thế ta định đổ cơn giận ta trên chúng và tiêu diệt chúng trong sa mạc. 14Nhưng ta đã hành động để bảo vệ danh ta để danh đó không bị xem thường giữa các dân đang chứng kiến khi ta mang Ít-ra-en ra khỏi Ai-cập. 15Trong sa mạc ta thề cùng dân Ít-ra-en rằng ta sẽ không mang chúng vào trong xứ mà ta đã ban cho chúng, một xứ phì nhiêu, tốt nhất trên thế giới 16vì chúng đã gạt bỏ các luật lệ và không vâng giữ các qui tắc ta. Chúng khinh thường ngày Sa-bát ta và chỉ muốn thờ các hình tượng mình. 17Nhưng ta thương hại chúng. Ta không tiêu diệt và thanh toán chúng trong sa mạc. 18Ta nói cùng con cái chúng trong sa mạc, ‘Đừng sống theo các qui tắc của cha mẹ các ngươi hay vâng theo các luật lệ chúng. Đừng làm cho chính mình ô dơ vì các thần tượng của chúng. 19Ta là CHÚA và Thượng Đế các ngươi. Hãy sống theo các qui tắc ta, vâng giữ các luật lệ ta, noi theo các luật lệ và qui tắc đó. 20Hãy giữ ngày Sa-bát ta ra thánh thì chúng sẽ làm dấu hiệu giữa ta với các ngươi. Rồi các ngươi sẽ biết ta là CHÚA và Thượng Đế ngươi.’
21Nhưng con cháu chúng phản nghịch ta. Chúng không sống theo các qui tắc ta, không cẩn thận vâng giữ các luật lệ ta là luật lệ mà ai vâng giữ thì sẽ sống. Chúng khinh thường ngày Sa-bát cho nên ta định đổ cơn giận ta trên chúng trong sa mạc. 22Nhưng ta nén giận. Ta hành động như vậy vì danh ta để danh đó không bị xem thường giữa các dân đang chứng kiến khi ta mang dân Ít-ra-en ra khỏi Ai-cập. 23Trong sa mạc ta đã thề cùng dân Ít-ra-en rằng ta sẽ phân tán chúng ra khắp các dân và trải chúng ra khắp các nước, 24vì chúng không vâng theo luật lệ ta. Chúng đã gạt bỏ các qui tắc và khinh thường các ngày Sa-bát ta và thờ phụng các thần tượng của cha mẹ chúng. 25Ta cũng đã để chúng đi theo các qui tắc không tốt và các luật lệ mà chúng không thể nhờ đó mà sống. 26Ta để cho dân Ít-ra-en tự làm ô dơ mình bằng những của lễ mà chúng dâng cho tà thần của chúng khi chúng thiêu các con đầu lòng mình trong lửa. Ta muốn làm cho chúng kinh hoảng để chúng biết rằng ta là CHÚA.
27Vì vậy hỡi con người, hãy nói cùng dân Ít-ra-en rằng, CHÚA là Thượng Đế phán: Tổ tiên các ngươi đã nói phạm đến ta khi tỏ ra bất trung theo kiểu khác. 28Lúc ta mang chúng vào trong xứ ta hứa thì chúng nhìn hết các ngọn đồi và các cây xanh rậm lá. Chúng dâng các của lễ cho những tà thần mình trên các nơi đó. Chúng mang của lễ để chọc giận ta, rồi đốt hương và đổ của lễ uống ra. 29Ta hỏi chúng: ‘Đồi cao nầy mà các ngươi đến thờ phụng là gì?’ Ngày nay chỗ đó vẫn gọi là Đồi Cao.
30Cho nên hãy bảo dân Ít-ra-en: CHÚA là Thượng Đế phán: Các ngươi sẽ tự làm ô uế bản thân như tổ tiên mình sao? Các ngươi sẽ bất trung và muốn thờ phụng các thần tượng đáng gớm ghiếc sao? 31Khi các ngươi dâng con cái mình lên và thiêu chúng trong lửa, các ngươi tự làm ô uế bản thân cùng với các thần tượng mình, cho đến ngày nay cũng y như vậy. Cho nên hỡi dân Ít-ra-en, ta có nên cho phép các ngươi hỏi không? CHÚA là Thượng Đế phán, thật như ta hằng sống, ta sẽ không nhận bất cứ câu hỏi nào từ các ngươi đâu.
32Những điều các ngươi muốn sẽ không thành sự thật. Các ngươi nói, ‘Chúng tôi muốn như các dân khác, như dân tộc của các xứ khác. Chúng tôi muốn thờ các tượng chạm bằng gỗ và bằng đá. 33Thật như ta hằng sống, CHÚA là Thượng Đế phán, ta sẽ dùng quyền năng lớn lao, sức mạnh của cơn thịnh nộ ta để cai trị các ngươi. 34Ta sẽ mang các ngươi ra khỏi các nước ngoại quốc. Ta sẽ dùng quyền năng lớn lao, sức mạnh và cơn thịnh nộ ta để gom các ngươi lại từ các nước mà các ngươi đã bị phân tán. 35Ta sẽ mang các ngươi ra nơi sa mạc không dân ở. Nơi đó ta sẽ phân xử các ngươi mặt đối mặt. 36Ta sẽ trừng phạt các ngươi như ta đã trừng phạt tổ tiên các ngươi trong sa mạc của xứ Ai-cập, CHÚA là Thượng Đế phán vậy. 37Ta sẽ đếm các ngươi như chiên và sẽ mang các ngươi vào trong giao ước ta. 38Ta sẽ diệt hết những kẻ không vâng lời ta hay chống nghịch ta. Ta sẽ mang chúng ra khỏi xứ hiện đang sống nhưng chúng sẽ không bao giờ được vào xứ Ít-ra-en. Rồi các ngươi sẽ biết ta là CHÚA.’”
39CHÚA là Thượng Đế phán: “Hỡi dân Ít-ra-en, hãy đi thờ thần tượng của các ngươi đi. Nhưng sau nầy các ngươi sẽ nghe ta; các ngươi sẽ không còn khinh thường danh thánh của ta bằng các của lễ và tà thần của mình nữa. 40Trên núi thánh ta, núi cao của Ít-ra-en, toàn dân Ít-ra-en sẽ phục vụ ta trong xứ, CHÚA là Thượng Đế phán vậy. Ta sẽ chấp nhận các ngươi ở đó. Ta sẽ chờ đợi các của lễ của các ngươi, của lễ đầu mùa gặt và của lễ thánh của các ngươi. 41Ta sẽ chấp nhận các ngươi như mùi thơm của lễ khi ta mang các ngươi ra khỏi các xứ ngoại quốc và thu các ngươi về từ các xứ mà ngươi đã bị tản lạc. Rồi qua các ngươi ta sẽ tỏ ra cho mọi dân tộc khác thấy ta thánh khiết ra sao. 42Khi ta mang các ngươi vào xứ Ít-ra-en, xứ mà ta đã hứa cùng tổ tiên các ngươi thì các ngươi sẽ biết rằng ta là CHÚA. 43Tại đó các ngươi sẽ nhớ lại mọi điều mình làm đã khiến mình ô dơ, và các ngươi sẽ tự ghét mình vì những điều ác mình đã làm. 44Ta sẽ đối xử với các ngươi vì danh thánh ta, chẳng phải vì những hành vi ác độc hay việc làm dơ bẩn của các ngươi. Rồi các ngươi sẽ biết ta là CHÚA, hỡi dân Ít-ra-en. CHÚA là Thượng Đế phán vậy.”

Ba-by-lôn là gươm của Chúa

45CHÚA phán cùng tôi rằng: 46“Hỡi con người, hãy nhìn về phía Nam. Hãy nói tiên tri nghịch cùng phương Nam và khu rừng Nê-ghép. 47Hãy nói cùng rừng rằng: ‘Hãy nghe lời CHÚA. CHÚA là Thượng Đế phán: Ta sẵn sàng châm lửa đốt ngươi và tiêu diệt mọi cây xanh và cây khô của ngươi. Sẽ không thể nào dập tắt đám lửa đó được. Mọi phía từ Nam đến Bắc sẽ cảm biết sức nóng của nó. 48Rồi mọi người sẽ thấy rằng ta, CHÚA, đã châm lửa đó. Không ai dập tắt được.’”
49Rồi tôi thưa, “Ôi, CHÚA là Thượng Đế! Dân chúng nói về tôi rằng, ‘Ông ta chỉ kể chuyện bịa đặt đó thôi.’”