20

Phao-lô tại xứ Ma-xê-đoan và xứ Gờ-réc

1 Khi sự rối loạn yên rồi, Phao-lô vời các môn đồ đến, khuyên bảo xong, thì từ giã mà đi đến xứ Ma-xê-đoan. 2 Người trải khắp trong miền nầy, dùng nhiều lời khuyên bảo các tín đồ; rồi tới nước Gờ-réc, 3 ở đó ba tháng. Lúc gần xuống thuyền qua xứ Sy-ri, thì người Giu-đa lập kế hại người, nên người định trải qua xứ Ma-xê-đoan mà trở về. 4 Sô-ba-tê, con Bi-ru, quê thành Bê-rê, cùng đi với người, lại có A-ri-tạc và Sê-cun-đu quê thành Tê-sa-lô-ni-ca, Gai-út quê thành Đẹt-bơ và Ti-mô-thê; Ti-chi-cơ và Trô-phim đều quê ở cõi A-si. 5 Những người nầy đi trước, đợi chúng ta tại thành Trô-ách. 6 Còn chúng ta, khi những ngày ăn bánh không men qua rồi, thì xuống thuyền tại thành Phi-líp, trong năm ngày gặp nhau tại thành Trô-ách, rồi chúng ta ở lại đó bảy ngày.

Phao-lô tại thành Trô-ách

7 Ngày thứ nhứt trong tuần lễ, chúng ta đang nhóm lại để bẻ bánh; Phao-lô phải đi ngày mai, nên người nói chuyện với các môn đồ, và cứ giảng luôn cho đến nửa đêm, 8 có nhiều đèn trong phòng cao mà chúng ta đương nhóm lại. 9 Một gã tuổi trẻ tên là Ơ-tích, ngồi trên cửa sổ, ngủ gục trong khi Phao-lô giảng rất dài; và bị ngủ mê quá, nên từ tầng lầu thứ ba té xuống, lúc đỡ dậy đã thấy chết rồi. 10 Nhưng, Phao-lô bước xuống, nghiêng mình trên người, ôm lấy mà nói rằng: Chớ bối rối, linh hồn còn ở trong người. 11 Phao-lô lại trở lên, bẻ bánh mà ăn; giảng luận lâu cho đến sáng mới đi. 12 Còn gã tuổi trẻ người ta đem đi, thì được sống, sự ấy làm cho mọi người đều được yên ủi lắm.

Phao-lô đi đến thành Mi-lê

13 Còn chúng ta, thì đi trước, chạy thuyền đến thành A-sốt, là nơi chúng ta phải gặp Phao-lô; người đã định vậy, vì muốn đi bộ. 14 Chúng ta gặp người tại thành A-sốt, bèn đem người đi với, cùng đến thành Mi-ti-len. 15 Rồi đi từ nơi đó, vẫn theo đường biển, ngày mai đến ngang đảo Chi-ô. Qua ngày sau, chúng ta ghé vào thành Sa-mốt, cách một ngày nữa, thì tới thành Mi-lê. 16 Vì Phao-lô đã quyết định đi qua trước thành Ê-phê-sô, song không dừng lại tại đó, e cho chậm trễ trong cõi A-si. Người vội đi đặng có thể đến thành Giê-ru-sa-lem kịp ngày lễ Ngũ tuần.

Lời Phao-lô giảng cho các mục sư ở thành Ê-phê-sô

17 Bấy giờ, Phao-lô sai người ở thành Mi-lê đi tới thành Ê-phê-sô, mời các trưởng lão trong Hội thánh đến. 18 Khi các người ấy đã nhóm cùng người, người nói rằng: Từ ngày tôi mới đến cõi A-si, hằng ăn ở luôn với anh em cách nào, anh em vẫn biết, 19 tôi hầu việc Chúa cách khiêm nhường, phải nhiều nước mắt, và ở giữa sự thử thách mà người Giu-đa đã lập mưu hại tôi. 20 Anh em biết tôi chẳng trễ nải rao truyền mọi điều ích lợi cho anh em, chẳng giấu điều chi hết, lại biết tôi đã dạy anh em hoặc giữa công chúng, hoặc từ nhà nầy sang nhà kia, 21 giảng cho người Giu-đa như cho người Gờ-réc về sự ăn năn đối với Đức Chúa Trời, và đức tin trong Đức Chúa Jêsus là Chúa chúng ta.
22 Kìa, nay bị Đức Thánh Linh ràng buộc, tôi đi đến thành Giê-ru-sa-lem, chẳng biết điều chi sẽ xảy đến cho tôi ở đó; 23 duy Đức Thánh Linh đã bảo trước cho tôi rằng từ thành nầy sang thành khác dây xích và hoạn nạn đương đợi tôi đó. 24 Nhưng tôi chẳng kể sự sống mình làm quí, miễn chạy cho xong việc đua tôi và chức vụ tôi đã lãnh nơi Đức Chúa Jêsus, để mà làm chứng về Tin lành của ơn Đức Chúa Trời. 25 Hiện bây giờ, tôi biết rằng giữa anh em mà tôi đã ghé qua giảng về nước Đức Chúa Trời, thì chẳng có một ai sẽ thấy mặt tôi nữa. 26 Nên bữa nay tôi nói quyết trước mặt các anh em rằng tôi tinh sạch về huyết anh em hết thảy. 27 Vì tôi không trễ nải một chút nào để tỏ ra cho biết hết thảy ý muốn của Đức Chúa Trời.
28 Anh em hãy giữ lấy mình, và luôn cả bầy mà Đức Thánh Linh đã lập anh em làm kẻ coi sóc, để chăn Hội thánh của Đức Chúa Trời, mà Ngài đã mua bằng chính huyết mình. 29 Còn tôi biết rằng sau khi tôi đi, sẽ có muông sói dữ tợn xen vào trong vòng anh em, chẳng tiếc bầy đâu; 30 lại giữa anh em cũng sẽ có những người nói lời hung ác dấy lên, ráng sức dỗ môn đồ theo họ. 31 Vậy, hãy tỉnh thức, nhớ lại rằng trong ba năm hằng đêm và ngày, tôi hằng chảy nước mắt ra mà khuyên bảo cho mọi người luôn. 32 Bây giờ, tôi giao phó anh em cho Đức Chúa Trời và cho đạo của ơn Ngài, là giao phó cho Đấng có thể gây dựng, và ban gia tài cho anh em chung với hết thảy những người được nên thánh. 33 Tôi chẳng ham bạc, vàng, hay là áo xống của ai hết. 34 Chính anh em biết rằng hai bàn tay nầy đã làm ra sự cần dùng của tôi và của đồng bạn tôi. 35 Tôi từng bày bảo luôn cho anh em rằng phải chịu khó làm việc như vậy, để giúp đỡ người yếu đuối, và nhớ lại lời chính Đức Chúa Jêsus có phán rằng: Ban cho thì có phước hơn là nhận lãnh.
36 Phao-lô nói lời đó xong, bèn quì xuống và cầu nguyện với hết thảy các người ấy. 37 Ai nấy đều khóc lắm ôm lấy cổ Phao-lô mà hôn, 38 lấy làm buồn bực nhứt là vì nghe người nói rằng anh em sẽ chẳng thấy mặt mình nữa. Đoạn, đưa người xuống tàu.

20

保罗再次访问马其顿和希腊

1骚乱平定以后,保罗请门徒来,劝勉了他们,就辞别他们,往马其顿去。 2他走遍那一带地方,用许多话劝勉门徒,然后来到希腊 3在那里住了三个月。他快要坐船往叙利亚去的时候,犹太人设计害他,他就决定从马其顿回去。 4同他到亚细亚去的,有庇哩亚毕罗斯的儿子所巴特帖撒罗尼迦亚里达古西公都,还有特庇该犹提摩太,又有亚细亚推基古特罗非摩 5这些人先走,在特罗亚等候我们。 6过了除酵节的日子,我们从腓立比开船,五天以后到了特罗亚,和他们相会,在那里住了七天。

保罗最后一次访问特罗亚

7七日的第一日,我们聚会擘饼的时候,保罗因次日要起行,就为他们讲道,直讲到半夜。 8我们聚会的那座楼上有好些灯火。 9有一个少年,名叫犹推古,坐在窗口上,沉沉入睡。保罗讲了多时,少年睡熟了,从三层楼上掉下去,扶起来时已经死了。 10保罗下去,伏在他身上,抱着他,说:“你们不要慌乱,他还有气呢!” 11保罗又上楼去,擘饼,吃了,再讲了许久,直到天亮才离开。 12他们把那活过来的孩子带走,大家得到很大的安慰。

从特罗亚到米利都

13我们先上船,起航往亚朔去,想要在那里接保罗;因为他是这样安排的,他自己本来打算要走陆路。 14他既在亚朔与我们相会,我们就接他上船,来到米推利尼 15我们从那里开船,第二天到了基阿的对岸;再下一天,在撒摩靠岸,又过了一天,到了米利都 16因为保罗早已决定要越过以弗所,免得在亚细亚耽延,他急忙前行,假如可能的话,在五旬节前能赶到耶路撒冷

保罗向以弗所长老讲话

17保罗米利都打发人往以弗所去,请教会的长老来。 18他们来了,保罗对他们说:“你们自己知道,自从我到亚细亚的第一天,我怎样跟你们相处, 19怎样凡事谦卑,以眼泪服侍主,又因犹太人的谋害经历试炼。 20你们也知道,凡对你们有益的,我没有一样隐瞒不说的,或在公众面前,或在每一个人的家里,我都教导你们, 21不论犹太人和希腊人,我都已证明他们当在上帝面前悔改,信靠我们的主耶稣。 22现在我被圣灵催迫要往耶路撒冷去,虽然不知道在那里会遭遇什么事, 23但知道圣灵在各城里向我指证,说有捆锁与患难等着我。 24我却不以性命为念,只要走完我的路程,完成我从主耶稣所领受的职分,为上帝恩典的福音作见证。
25“我素常在你们中间到处传讲上帝的国;现在我知道,你们众人以后不会再见到我的面了。 26所以我今日向你们作证,你们中间无论何人死亡,罪不在我。 27因为上帝一切的旨意,我并没有退缩不传给你们的。 28圣灵立你们作全群的监督,你们就当为自己谨慎,也为全群谨慎,牧养上帝的教会,就是他用自己血所买来的 29我知道,在我离开以后必有凶暴的豺狼进入你们中间,不顾惜羊群。 30就是你们中间也必有人起来,说悖谬的话,要引诱门徒跟从他们。 31所以你们要警醒,记念我三年之久,昼夜不断地流泪劝戒你们各人。 32现在我把你们交托给上帝和他恩惠的道;这道能建立你们,使你们和一切成圣的人同得基业。 33我未曾贪图一个人的金、银或衣服。 34你们自己知道,我靠两只手工作来供给我和同工的需用。 35我凡事给你们作榜样,叫你们知道应当这样劳苦,扶助软弱的人,又当记念主耶稣的话,说:‘施比受更为有福。’”
36保罗说完了这些话,就和大家跪下来祷告。 37众人痛哭,抱着保罗的颈项跟他亲吻。 38叫他们最伤心的,就是他说“以后不会再见到我的面”那句话。于是他们送他上船去了。