7

治好百夫長的僮僕

(太8.5-13)

1耶穌對百姓講完了這一切的話,就進了迦百農 2有一個百夫長所器重的僕人害病,快要死了。 3百夫長風聞耶穌的事,就託猶太人的幾個長老去求耶穌來救他的僕人。 4他們到了耶穌那裏,切切地求他說:「你為他做這事是他配得的; 5因為他愛我們的民族,為我們建造會堂。」 6耶穌就和他們同去。離那家不遠,百夫長託幾個朋友去見耶穌,對他說:「主啊,不必勞駕,因你到舍下來,我不敢當。 7我也自以為不配去見你,只要你說一句話,就會讓我的僮僕得痊癒。 8因為我被派在人的權下,也有兵在我之下。我對這個說:『去!』他就去;對那個說:『來!』他就來;對我的僕人說:『做這事!』他就去做。」 9耶穌聽到這些話,就很驚訝,轉身對跟隨的眾人說:「我告訴你們,這麼大的信心,就是在以色列,我也沒有見過。」 10那差來的人回到百夫長家裏,發現僕人已經好了。

使寡婦的獨子起死回生

11過了不久,耶穌往一座城去,這城名叫拿因,他的門徒和一大羣人與他同行。 12當他走近城門時,有一個死人被抬出來。這人是他母親獨生的兒子,而他母親又是寡婦。城裏的許多人與她一同送殯。 13主看見那寡婦就憐憫她,對她說:「不要哭。」 14於是耶穌進前來,按着槓,抬的人就站住了。耶穌說:「年輕人,我吩咐你,起來!」 15那死人就坐了起來,開始說話,耶穌就把他交給他的母親。 16眾人都驚奇,歸榮耀給上帝,說:「有大先知在我們當中興起了!」又說:「上帝眷顧了他的百姓!」 17關於耶穌的這事就傳遍了猶太和周圍地區。

施洗約翰差人問主

(太11.2-19)

18約翰的門徒把這些事都告訴約翰。於是約翰叫了兩個門徒來, 19差他們到主那裏去,說:「將要來的那位就是你嗎?還是我們要等候別人呢?」 20那兩個人來到耶穌那裏,說:「施洗的約翰差我們來問你:『將要來的那位就是你嗎?還是我們要等候別人呢?』」 21就在那時,耶穌治好了許多患疾病的,得瘟疫的,被邪靈附身的,又開恩使好些盲人能看見。 22耶穌回答他們:「你們去,把所看見、所聽見的告訴約翰:就是盲人看見,瘸子行走,痲瘋病人得潔淨,聾子聽見,死人復活,窮人聽到福音。 23凡不因我跌倒的有福了!」
24約翰所差來的人一走,耶穌就對眾人談到約翰,說:「你們從前到曠野去,是要看甚麼呢?被吹動的蘆葦嗎? 25你們出去到底是要看甚麼?穿細軟衣服的人嗎?看哪,那穿華麗衣服、宴樂度日的人是在王宮裏。 26你們出去究竟是要看甚麼?是先知嗎?是的,我告訴你們,他比先知大多了。 27這個人就是經上所說的:
  『看哪,我要差遣我的使者在你面前,
  他要在你前面為你預備道路。』
28我告訴你們,凡女子所生的,沒有比約翰大的;但在上帝國裏,最小的比他還大。」 29眾百姓和稅吏已受過約翰的洗,聽見這話,就以上帝為義; 30但法利賽人和律法師沒有受過約翰的洗,竟廢棄了上帝為他們所定的旨意。
31主又說:「這樣,我該用甚麼來比這世代的人呢?他們好像甚麼呢? 32這正像孩童坐在街市上,彼此喊叫:
  『我們為你們吹笛,你們不跳舞;
  我們唱哀歌,你們不啼哭。』
33施洗的約翰來,不吃餅,不喝酒,你們說他是被鬼附的。 34人子來,也吃也喝,你們又說這人貪食好酒,是稅吏和罪人的朋友。 35而智慧是由所有智慧的人來證實的。」

有罪的女人得蒙赦免

36有一個法利賽人請耶穌和他吃飯,耶穌就到那法利賽人家裏去坐席。 37那城裏有一個女人,是個罪人,知道耶穌在法利賽人家裏坐席,就拿着盛滿香膏的玉瓶, 38站在耶穌背後,挨着他的腳哭,眼淚滴濕了耶穌的腳,就用自己的頭髮擦乾,又用嘴連連親他的腳,把香膏抹上。 39請耶穌的法利賽人看見這事,心裏說:「這人若是先知,一定知道摸他的是誰,是個怎樣的女人;她是個罪人哪!」 40耶穌回應他說:「西門,我有話要對你說。」西門說:「老師,請說。」 41耶穌說:「有兩個人欠了某一個債主的錢,一個欠五百個銀幣,一個欠五十個銀幣。 42因為他們無力償還,債主就開恩赦免了他們兩個人的債。那麼,這兩個人哪一個更愛他呢?」 43西門回答:「我想是那多得赦免的人。」耶穌對他說:「你的判斷不錯。」 44於是他轉過來向着那女人,對西門說:「你看見這女人嗎?我進了你的家,你沒有給我水洗腳,但這女人用眼淚滴濕了我的腳,又用頭髮擦乾。 45你沒有親我,但這女人從我進來就不住地親我的腳。 46你沒有用油抹我的頭,但這女人用香膏抹我的腳。 47所以我告訴你,她許多的罪都赦免了,因為她愛的多;而那少得赦免的,愛的就少。」 48於是耶穌對那女人說:「你的罪都赦免了。」 49同席的人心裏說:「這是甚麼人,竟赦免人的罪呢?」 50耶穌對那女人說:「你的信救了你,平安地回去吧!」

7

Thầy đội ở thành Ca-bê-na-um

(Mat 8:5-13)

1 Khi Đức Chúa Jêsus rao giảng xong mọi lời ấy trước mặt dân chúng nghe rồi, thì Ngài vào thành Ca-bê-na-um.
2 Vả, một thầy đội kia có đứa đầy tớ rất thiết nghĩa đau gần chết, 3 nghe nói Đức Chúa Jêsus, bèn sai mấy trưởng lão trong dân Giu-đa xin Ngài đến chữa cho đầy tớ mình. 4 Mấy người đó đến cùng Đức Chúa Jêsus, mà nài xin rằng: Thầy đội thật đáng cho thầy nhậm điều nầy; 5 vì người yêu dân ta, và đã cất nhà hội cho chúng tôi. 6 Đức Chúa Jêsus bèn đi với họ. Khi Ngài gần tới nhà, thầy đội sai bạn hữu mình đi thưa Ngài rằng: Lạy Chúa, xin đừng tự phiền đến thế, vì tôi không đáng rước Chúa vào nhà tôi. 7 Tôi cũng nghĩ mình không đáng đến cùng Chúa; song xin phán một lời, thì đầy tớ tôi sẽ được lành. 8 Vì chính mình tôi là người thuộc dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có quân lính dưới quyền tôi; tôi biểu tên nầy rằng: Hãy đi! Thì nó đi; biểu tên khác rằng: Hãy đến! Thì nó đến; và biểu đầy tớ tôi rằng: Hãy làm việc nầy! Thì nó làm. 9 Đức Chúa Jêsus nghe những lời ấy, lấy làm lạ cho thầy đội, bèn xây lại cùng đoàn dân theo mình, mà phán rằng: Ta nói cùng các ngươi, dầu trong dân Y-sơ-ra-ên, ta cũng chưa thấy một đức tin lớn dường ấy. 10 Những kẻ sai đến trở về nhà, thấy đầy tớ lành mạnh.

Người trai trẻ ở Na-in

11 Bữa sau, Đức Chúa Jêsus đi đến một thành, gọi là Na-in, có nhiều môn đồ và một đoàn dân đông cùng đi với Ngài. 12 Khi Ngài đến gần cửa thành, họ vừa khiêng ra một người chết, là con trai một của mẹ góa kia; có nhiều người ở thành đó đi đưa với bà góa ấy. 13 Chúa thấy, động lòng thương xót người, mà phán rằng: Đừng khóc! 14 Đoạn, Ngài lại gần, rờ quan tài, thì kẻ khiêng dừng lại. Ngài bèn phán rằng: Hỡi người trẻ kia, ta biểu ngươi chờ dậy. 15 Người chết vùng ngồi dậy và khởi sự nói. Đức Chúa Jêsus giao người lại cho mẹ. 16 Ai nấy đều sợ hãi, và ngợi khen Đức Chúa Trời rằng: Có đấng tiên tri lớn đã dấy lên giữa chúng tôi, và Đức Chúa Trời đã thăm viếng dân Ngài. 17 Tin nầy đồn ra khắp xứ Giu-đê, và khắp xứ xung quanh nơi đó nữa.

Sự thăm hỏi của Giăng Báp-tít

(Mat 11:2-19)

18 Môn đồ của Giăng trình lại hết cả chuyện đó với người. 19 Người bèn gọi hai môn đồ mình, sai đến thưa cùng Chúa rằng: Thầy có phải là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Đấng khác? 20 Hai người đã đến cùng Đức Chúa Jêsus, thưa rằng: Giăng Báp-tít sai chúng tôi đến hỏi thầy: Thầy có phải là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Đấng khác? 21 Vả, chính giờ đó, Đức Chúa Jêsus chữa lành nhiều kẻ bịnh, kẻ tàn tật, kẻ mắc quỉ dữ, và làm cho nhiều người đui được sáng. 22 Đoạn, Ngài đáp rằng: Hãy về báo cho Giăng sự các ngươi đã thấy và đã nghe: Kẻ đui được sáng, kẻ què được đi, kẻ phung được sạch, kẻ điếc được nghe, kẻ chết được sống lại, Tin lành đã rao giảng cho kẻ nghèo. 23 Phước cho kẻ không vấp phạm vì cớ ta!
24 Hai người của Giăng sai đến đã đi rồi, Đức Chúa Jêsus mới phán cùng đoàn dân về việc Giăng rằng: Các ngươi đã đi xem chi nơi đồng vắng? Xem cây sậy bị gió rung chăng?… 25 Lại các ngươi còn đi xem gì? Xem người ăn mặc tốt đẹp chăng? Kìa, những người mặc áo sang trọng, và ăn ở sung sướng, thì ở trong đền đài các vua! 26 Song, rốt lại, các ngươi đi xem gì? Xem một đấng tiên tri ư? Phải, ta nói, một đấng trọng hơn tiên tri nữa. 27 Ấy về đấng đó mà có lời chép rằng:
 Nầy, ta sẽ sai sứ ta đến trước mặt ngươi,
 Người sẽ dọn đường trước ngươi.
28 Ta nói cùng các ngươi, trong những người bởi đàn bà sanh ra, không có ai lớn hơn Giăng Báp-tít đâu; nhưng trong nước Đức Chúa Trời, kẻ rất nhỏ còn lớn hơn Giăng vậy. 29 Cả dân chúng cùng kẻ thâu thuế chịu Giăng làm phép báp-têm, đều xưng Đức Chúa Trời là công bình. 30 Song người Pha-ri-si cùng các thầy dạy luật không chịu Giăng làm phép báp-têm, nên chê bỏ ý Đức Chúa Trời định về mình.
31 Vậy, ta sẽ sánh người đời nầy với gì, họ giống như ai? 32 Họ giống như con trẻ ngồi ngoài chợ, nói cùng nhau rằng: Ta đã thổi sáo, mà bay không nhảy múa; ta đã than vãn, mà bay không khóc. 33 Vả, Giăng Báp-tít đã đến, không ăn bánh, không uống rượu; thì các ngươi nói rằng: Người mắc quỉ dữ. 34 Con người đến, ăn và uống, thì các ngươi nói rằng: Ấy đó là người ham ăn mê uống, bạn với người thâu thuế và kẻ có tội. 35 Song sự khôn ngoan được xưng công bình nhờ những việc làm của nó.

Người đàn bà có tội được tha thứ

36 Có một người Pha-ri-si mời Đức Chúa Jêsus ăn tại nhà mình. Vậy, khi đã vào nhà người Pha-ri-si thì Ngài ngồi bàn. 37 Vả, có một người đàn bà xấu nết ở thành đó, nghe nói Đức Chúa Jêsus đương ngồi bàn tại nhà người Pha-ri-si, bèn đem đến một bình ngọc trắng đựng đầy dầu thơm. 38 Người đứng đằng sau, nơi chân Đức Chúa Jêsus, khóc, sa nước mắt trên chân Ngài, rồi lấy tóc mình mà chùi; lại hôn chân Ngài, và xức dầu thơm cho. 39 Người Pha-ri-si đã mời Ngài, thấy vậy, tự nghĩ rằng: Nếu người nầy là đấng tiên tri, chắc biết người đàn bà rờ đến mình đó là ai, cùng biết ấy là người đàn bà xấu nết. 40 Đức Chúa Jêsus bèn cất tiếng phán cùng người rằng: Hỡi Si-môn, ta có vài lời nói cùng ngươi. Người thưa rằng: Thưa thầy, xin cứ nói.
41 Một chủ nợ có hai người mắc nợ: Một người mắc năm trăm đơ-ni-ê, một người mắc năm chục. 42 Vì hai người đều không có chi mà trả, nên chủ nợ tha cả hai. Trong hai người đó, ai yêu chủ nợ hơn? 43 Si-môn thưa rằng: Tôi tưởng là người mà chủ nợ đã tha nhiều nợ hơn. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ngươi đoán phải lắm. 44 Đoạn, Ngài xây lại người đàn bà mà phán cùng Si-môn rằng: Ngươi thấy đàn bà nầy không? Ta vào nhà ngươi, ngươi không cho nước rửa chân; nhưng người đã lấy nước mắt thấm ướt chân ta, rồi lấy tóc mình mà chùi. 45 Ngươi không hôn ta, nhưng người từ khi vào nhà ngươi, thì hôn chân ta hoài. 46 Ngươi không xức dầu đầu ta; nhưng người lấy dầu thơm xức chân ta. 47 Vậy nên ta nói cùng ngươi, tội lỗi đàn bà nầy nhiều lắm, đã được tha hết, vì người đã yêu mến nhiều; song kẻ được tha ít thì yêu mến ít. 48 Ngài bèn phán cùng người đàn bà rằng: Tội lỗi ngươi đã được tha rồi. 49 Các người ngồi bàn với Ngài nghĩ thầm rằng: Người nầy là ai, mà cũng tha tội? 50 Nhưng Ngài phán cùng người đàn bà rằng: Đức tin của ngươi đã cứu ngươi; hãy đi cho bình an.